1 Chớm thu, trời nắng thật diễm lệ. Ánh nắng xuyên qua lớp giấy mỏng trên song cửa, chiếu vào bên trong,chiếu lên lớp da mịn màng như lụa. Nhiệt độ của nước vừa ấm hơn ánh dương quang chút xíu, nàng nằm soảidáng lười biếng trong nước, đưa hai chân thon thon đặt lên trên bồn, đểbàn chân tiếp nhận những tia nắng nhẹ nhàng vuốt ve.
2 Lão già ấy chính là Phi đại phu. Hai tên khiêng kiệu lại là tay cao thủ vũ lâm ẩn hình giấu dạng, ra taynhanh nhẹn, như ánh chớp, lửa lóe, bốn thanh trường kiếm, một trên mộtdưới, một trước một sau, trong chớp mắt đã chận cứng hết đường thoátthân của Phi đại phu, bất cứ tránh né kiểu nào, trên người lão cũng khó màthoát khỏi hai thanh kiếm đâm xuyên thành hai lỗ.
3 Trúc diệp thanh đựng đầy trong bình màu xanh, xem ra giống in nhưmột khối ngọc phỉ thúy trong suốt. Vầng trăng sáng lạnh lẽo, treo trên trời cao, trăng đã tròn rồi, người thì saonhĩ?Hai má Phong Tứ Nương hồng hồng, dường như nàng đã muốn say, ánhtrăng từ ngoài song cửa chiếu vào, nàng ngẫng đầu lên, ngắm nhìn vầngtrăng sáng, trong lòng nàng bỗng giật mình:- Hôm nay phải chăng đã mười lăm rồi?Mười lăm tháng bảy, chính là sinh nhật của nàng, hết ngày hôm nay, nàngsẽ thêm một tuổi nữa rồi đấy.
4 Hiện giờ đôi mắt của nàng đang sáng rực, như một cây đuốc, nàng đangchăm chăm nhìn Tiêu Thập Nhất Lang, bỗng nhiên hỏi:- Cái chuyện cây đao ấy, anh không muốn nghe sao?Tiêu Thập Nhất Lang đáp:- Tôi chẳng muốn nghe nữa.
5 Đã chờ tới hơn một tiếng đồng hồ, người đàn bà khó tính ấy vẫn cònchưa lại. Đổ Khiếu Thiên uống hết ly rượu, lắc đầu nói:- Cô này làm giá thật không phải là thấp.
6 Quán trà. Tế Nam tuy là một thành phố nổi danh, nơi tàng long ngọa hổ từ khắp nơiphức tạp, nhưng muốn tìm một nơi có nhiều khách uống trà lạp tạp, nóinăng ồn ào, chỉ sợ cũng rất ít.
7 Thẩm gia trang ở bên hồ Đại Minh, lưng dựa vào núi, phía trước trôngra mặt hồ. Ai nhìn vào hai con sư tử bằng đá tự lâu đời đặt trước cổng vàocũng đều nhận ra lịch sử huy hoàng và cổ kính của dòng họ Thẩm.
8 Bỗng nhiên y nghe có tiếng phần phật của gió thổi vào quần áo, y vừanghe đã đoán ra khinh công của kẻ dạ hành này thuộc loại cao siêụTiếng phần phật bỗng dừng lại ở trong khu rừng âm u phía trước, tiếp theođó từ khu rừng tăm tối truyền ra tiếng người đang thở hổn hển gấp rút, lạicòn pha thêm tiếng rên đau đớn.
9 Cửa xe mở ra, một người bước xuống. Trong khoảnh khắc đó, mọi người chung quanh đều ngừng các động táclại, ngay cả hơi thở cũng hầu như ngừng lại. Cả đời bọn họ chưa từng baogiờ gặp một người đẹp như vậy!Quần áo nàng mặc không phải là những thứ hàng thật đặc biệt, hoa lệ.
10 Thẩm Bích Quân cảm thấy thân hình nhẹ phiêu phiêu, như đi trongmây, như đi trên sóng, hình như còn đang ngồi trên chiếc xe ngựa cũ kỷthư thái của mình.
11 Thẩm Bích Quân thức dậy rất sớm. Gió đã ngừng thổi, lửa đang còn cháy, hiển nhiên đã được thêm củi vàọCái tòa miếu đổ nát gió chui vào tứ phía này, vậy mà cũng đầy không khíấm cúng.
12 Tuy phải đi trên sườn núi khó khăn, tốc độ chiếc kiệu vẫn rất nhanh,những người đàn bà mặc áo xanh, cước lực không kém gì đàn ông. Một chốc là về nhà thôi.
13 Trong phòng chỉ có một cái giường, một cái ghế, một cái bàn. Tiêu Thập Nhất Lang bị kẹt cứng trong phòng đã được ba hôm, hầu nhưchưa đạp chân ra khỏi đó một bước.
14 Mù sương bao phủ trên mặt hồ. Cảnh sắc mùa thu hồ Đại Minh vĩnh viễn mỷ lệ, bất kể ban ngày, haychiều tối, nhất là lúc có sương mù, đẹp như cảnh vật tưởng tượng trong tríóc trẻ thợLầu trang điểm của Thẩm Bích Quân ngay cạnh hồ, chỉ cần mở cửa sổ ra lànguyên cảnh sắc mùa thu nhập vào trong lòng, ngay cả lúc nàng còn là côbé, nàng đã hiểu được cảnh sắc ấy ướm bao vẻ tiêu điều thê lương, đây lànơi bất kể nàng đi đâu đều không bao giờ quên được.
15 Hoàng hôn xuống. Phương tây ánh lên ráng chiều hồng nhạt, ánh dương quang cũng cònmàu vàng óng. Ánh dương quang màu vàng óng, chiếu trên bông cúc mọc trong hang núi.
16 Có một hôm, lúc Tiêu Thập Nhất Lang đi múc nước, bỗng nhiên y phátgiác Thẩm Bích Quân đang ngồi một mình bên dòng suối, cúi đầu nhìnbụng của mình. Hình như nàng hoàn toàn không biết Tiêu Thập Nhất Lang đang đi đếnbên cạnh.
17 Người đã đi, ngọn nến cũng sắp tàn. Ánh nến lung linh, chiếu trên gương mặt anh tuấn, ôn hoà, bình tĩnh củaLiên Thành Bích, làm cho gương mặt ấy xem ra cũng có vẻ biến đổi, khíchđộng.
18 Tiêu Thập Nhất Lang rốt cuộc chẳng phải là con người bằng sắt thép. Máu của y không ngừng chảy ra, sức lực của y cũng chảy đến tận cùng. Triệu Vô Cực lăn thêm một vòng nữa, chụp lấy thanh đao trên mặt đất,cười điên cuồng nói:- Sớm muộn rồi ta cũng cho ngươi chết dưới tay ta!Một tiếng sét đánh, mưa đổ rầm xuống.
19 Người đến lại là Hải Linh Tử. Tiêu Thập Nhất Lang chẳng phải là thần tiên, y cũng có lúc sai lầm. Toàn thân Thẩm Bích Quân lạnh hẳn đi. Đầu đội mũ đi mưa, tay cầm trường kiếm, Hải Linh Tử đứng ngay trướcmặt nàng, không quá bảy tám thước, áo quần lão ướt nhèm dính sát vàothân người khô sậy của lão như một lớp da rắn.
20 Ngủ, có rất nhiều loại; tỉnh, cũng có rất nhiều thứ. Có lúc mệt mỏi, ngủ thoải mái một giấc, tỉnh dậy, mắt nhìn thấy ánh mặttrời chiếu đầy bên song, người mình thương ở ngay bên cạnh, tai nghetiếng chim hót, tiếng con nít đang cười đùa bên ngoài, mủi ngửi thấy mùicanh gà hầm rục đùi bốc thơm phưng phức.