1 Ngoài trời sấm nổ ầm ầm, trong nhà ánh đèn leo lét. Bốn người ngồi quanh một cái bàn, trầm lặng không ai nói câu gì. Mỗi khi tia chớp lóe lên dường như để khuấy tan bầu trời đen tối, âm u, thì bốn người ngồi trong nhà chẳng ai bảo ai cùng ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
2 Lúc y khoa đao ra, đối phương vẫn còn đứng sửng. Xem thế đủ biết người này ứng biến mau lẹ kỳ dị! Dương Phát đánh một đòn chưa ăn thua gì, lại quét luôn ba đao nghe veo véo để che khắp thân mình.
3 Chàng thanh niên gọi luôn mấy tiếng: - Lão đại hiệp ! Lão đại hiệp ! Đại hiệp bảo có việc ủy thác cho tại hạ, sao không nói ra ? Phải chăng đại hiệp bị thương quá trầm trọng ? Lao Tất Hỷ người run lên bần bật, miệng ứa máu tươi ra rất nhiều.
4 Viên Kiến Long ngơ ngẩn không thấy Vi Quân Hiệp đâu. Lão lập tức cất tiếng gọi: - Quân Hiệp ! Ngươi ở đâu ? Chưa dứt lời, lão nghe mé tả có tiếng người rên, vội nhảy sang mé đó.
5 Vi Quân Hiệp nói tới đây, chàng chợt nhớ tới mình mấy bữa nay, gặp toàn việc kỳ dị và có thể nói rằng mọi việc đều do Thiên Sơn Thần Hầu Lao Tất Hỷ mà ra.
6 Vi Quân Hiệp quỳ phục xuống bên mình nữ lang hồi lâu rồi hoang mang đứng lên. Chàng đảo mắt nhìn bốn phía thì chẳng thấy ai. Trong lòng chàng thoáng qua một ý nghĩ bỏ trốn đi, vì không một ai biết việc này.
7 Lúc này Vi Quân Hiệp nghi hoặc quá đổi, không nhịn được nữa mới lên tiếng hỏi Bạch Y cô nương. Từ lúc chàng thấy Thái Sơn yêu cơ Bạch U U vừa nhận ra nữ lang mụ đã cả kinh thất sắc, chàng càng kinh hãi nhẫn nại cho đến bây giờ.
8 Rồi chàng nhớ đến sư thúc. Chàng định bụng chạy về hỏi sư thúc xem gốc gác hai cô gái này là ai ? Chàng chắc rằng nếu hai cô không phải là hạng người ghê gớm lừng lẫy tiếng tăm thì làm gì đến nỗi Thái Sơn Yêu Cơ Bạch U U vừa thấy nàng đã chạy như chuột trốn mèo ? Hai cô gái vừa đi khỏi.
9 Lý Thọ Nguyên chưa kịp trả lời, Viên Kiến Long đứng ở phía sau đã nói ngay: - Ra mời họ vào đây ! Mau ! Bạch U U bỗng nhiên biến sắc, mụ lẩm bẩm: - Thật là ma đưa lối, quỷ dẫn đường ! Oan gia lại chạm trán nhau ở đây ! Nhưng lúc này mụ không còn đường lẩn tránh mà cũng không có lý gì rút lui ngay được.
10 Lý Thọ Nguyên bị Tam cô nương cầm Kim Điêu Phiêu cào vào mặt, tuy lão chưa bị thương nhưng xem vẻ mặt lão ngây ra như người bị thương nặng. Nguyên trong thời gian chớp nhoáng này, Lý Thọ Nguyên phát giác ra rằng võ công mình còn kém nữ lang xa.
11 Chàng biết Triển Phi Yên thật tình chẳng có gì mà nói với mình. Nàng đại náo Lý gia trang để làm gì ? Phải chăng chỉ vì muốn đem mình ra ngoài để nàng lại trêu cợt một lúc cho thoả thích.
12 Võ công Vi Quân Hiệp kém Triển Phi Yên xa. Bị nàng nắm chặt cổ tay, chàng không thể làm thế nào được, đành phải chạy theo. Chớp mắt hai người đã chạy được bẩy tám dặm, thốt nhiên từ trong hang núi phía trước có nhiều tiếng chim hót vọng ra.
13 - Tiền bối đã dạy thế và nhất định nhận gia phụ là người mà tiền bối muốn kiếm, thì tại hạ xin đem đồ vật của tiền bối về nhà đưa lại cho gia phụ. Khi nào tiền bối phát giác ra là nhận lầm người thì khi đó sẽ lấy đồ về là xong.
14 Vi Quân Hiệp vừa thấy người đặt tay lên vai mình, chàng giật mình kinh hãi! Nhưng chỉ trong chớp mặt, chàng trấn tĩnh lại ngay và nổi giận lớn tiếng quát hỏi: - Triển cô nương! Cô định đến bao giờ mới buông tha tôi? Vừa dứt lời, bỗng nghe thanh âm một người đàn ông đứng tuổi hỏi lại bằng một một giọng ồn ồn: -Triển cô nương nào? Vi Quân Hiệp biết mình nhận nhầm, liền quay đầu lại thì thấy một hán tử, mặt đỏ tía, râu quăn, thân hình đã thấp lùn lại nhỏ bé đứng sừng sững trước mặt.
15 Vi Quân Hiệp thất kinh la lên: - Thôi hỏng bét! Chúng ta đi lầm đường mất rồi! Chàng hết sức nói to, nhưng thanh âm vừa ra khỏi miệng đã bị gió đánh bạt đi không còn nghe thấy gì nữa.
16 Phạm Thư Trai lạnh lùng hỏi: - Việc gì? Triển Phi Yên quay lại trỏ Vi Quân Hiệp nói: - Vị này là Vi công tử ở Lũng Tây. Phải chăng Phạm lão gia đã họa chân dung chàng? Phạm Thư Trai vẫn ngồi không nhúc nhích, chỉ đưa mắt nhìn Vi Quân Hiệp.
17 Vi Quân Hiệp phóng ngựa đi cho tới lúc hoàng hông thì một rừng táo lớn hiện ra trước mắt. Trước cửa rừng một con ngựa lớn lông xanh ngất đang nguẫy đuôi, rung bờm.
18 Vi Quân Hiệp ngồi thộn mặt ra hồi lâu rồi bảo tiểu tỳ sắp cơm nước cho mình ăn. Tiểu tỳ bưng cơm nước lên nhưng chàng không sao ăn được. Chàng miễn cưỡng cầm đũa lên lại đặt xuống, rồi để cả quần áo vào giường nằm.
19 Vi Quân Hiệp nghe trang khách vào báo Phạm Thư Trai tiến vào chỗ mẫu thân mình thì không khỏi kinh hãi. Nhưng chàng thấy phụ thân mình đã quay về thì nhất định không xảy ra sự gì bất trắc và trong lòng cũng bớt lo âu.
20 Vi Quân Hiệp tan gan nát ruột ấp úng hỏi: - Vi Cự Phu. . . không phải là thân phụ vãn bối ư? Phạm Thư Trai gật đầu. Trong đầu óc của Vi Quân Hiệp chợt thấy lóe sáng một điểm, chàng hỏi: - Vãn bối hiểu rồi! Phải chăng phụ thân vãn bối họ Cần? Phạm Thư Trai nói: - Phải rồi! Y là Cần Nhật Túy.