21 Vị Quân Hiệp không thể không tin lời Phạm Thư Trai là đúng sự thật. Thế rồi Triển Phi Ngọc thuật lại cho chàng nghe những lời tranh luận giữa hai vợ chồng Vi Cự Phu.
22 Không Không Chấn sửng sốt hỏi Cần Nhật Túy: - Sao? Ngươi không đánh chúng ư? Cần Nhật Túy trầm giọng đáp: - Hai vị này cũng là bạn tốt của tiểu đệ. Không Không Chấn la lên: - Gã họ Chấn kia ! Ngươi là bạn với hai người này ư ? Thế sao ngươi còn kêu ta bằng anh em ? Cần Nhật Túy đáp: - Phải rồi ! Đệ là bạn của Khổng huynh.
23 Cần Nhật Túy ho lên sù sụ. Đột nhiên hắn kêu lên một tiếng quái gở rồi đứng thẳng lên. Viên Kiến Long thấy thương thế hắn rất là trầm trọng đã tưởng hắn tắt thở đến nơi rồi.
24 Vi Quân Hiệp chưa hiểu ý câu nói của Triển Phi Ngọc, chàng thấy nàng không nói nữa, liền hỏi dồn: - Cô nương bảo sao? Cô nương bảo sao? Triển Phi Ngọc càng đỏ mặt hơn, bẽn lẽn đáp: - Tại hạ không biết.
25 Quản Tam Dương lùi lại phía sau. Triển đại tiểu thư, băng mình nhảy xổ lại, tiếp tục cuộc ác đấu Vi Quân Hiệp thấy thế trong lòng xao xuyến, lên tiếng: - Triển cô nương! Võ công đại thư cô nương còn cao hơn cả Quan Tam Dương… - Không phải thế! chỉ có đại thư tại hạ trong tay có chiếc Kim Vị sáo chuyên để phá công lực nội gia, Quan Tam Dương vì bị món đó mà chịu kém thế đấy thôi.
26 Vi Quân Hiệp vội nói: - Tại hạ biết rồi, con tiểu thiết mã đó đúc bằng sắt và hình nh ư cùng một lúc đúc ra khá nhiều. Quản Tam Dương dường như cũng vì vụ tiểu thiết mã này mà ước hẹn mấy người đến hội họp tại tòa cổ thành.
27 Vi Quân Hiệp cùng Triển Phi Ngọc đứng nín thở chờ Diệu Cô xem bà ta phản ứng thế nào. Trong lòng hai người rất đỗi hoang mang Bầu không khí tịch mịch nặng chĩu cơ hồ nghẹt thở.
28 Vi Quân Hiệp lắc đầu: - Tại hạ không thể theo lời các hạ được. Quản Tam Dương quát mắng: - Đồ toi cơm ! Chỉ dơ tay một cái là xong, việc gì mà mi sợ ? Mi sợ y nuốt tươi mi hay sao ? Vi Quân Hiệp nghĩ đi nghĩ lại.
29 Vi Quân Hiệp vội chối: - Không ! Không ! … Chàng chỉ nói được hai tiếng “ không không “ rồi chẳng biết giải thích thế nào nữa. Lúc này lòng chàng càng thêm ngờ vực.
30 Diệu Cô ngoảnh đầu lại cặp mắt đăm đăm nhìn Vi Quân Hiệp vẻ mặt bà biến đổi luôn, không hiểu trong lòng bà có những ý nghĩ gì khó mà đoán biết được. Hồi lâu bà mới hỏi: - Vậy công tử muốn biết điều gì về Cần Nhật Túy ? Vi Quân Hiệp đáp: - Vãn bối muốn biết lúc còn sống y làm những gì và cuộc đời y ra sao ? Diệu Cô thủng thẳng đi về phía trước, Vi Quân Hiệp theo sau bà ta.
31 Vi Quân Hiệp thuật lại câu chuyện lấy được hai báu vật là Huyết Hồn Trảo và Kim Vị Giáp cho Triển Phi Ngọc nghe. Chàng thấy nàng bần thần, liền nói tiếp: - Theo ý kiến tại hạ thì lệnh mẫu thân hành động như vậy chẳng qua là người muốn giữ gìn cho cô nương đó thôi.
32 Vi Quân Hiệp ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi Triển Phi Ngọc: - Tại sao cô nương lại bảo cho mụ biết như vậy? Triển Phi Ngọc thở dài nói: - Đó là công tử đem lòng nghi kỵ ta? Vi Quân Hiệp ấp úng nói: - Tại hạ…thực ra không có ý nghi ngờ cô nương Triển Phi Ngọc nói: - Hai vật báu này là những thứ kỳ trân hi hữu trên thế gian, mà võ công công tử lại tầm thường ắt khó lòng giữ nổi, không khéo còn mất mạng vì báu vật.
33 Tuy Triển Phi Ngọc sử dụng cây Huyết Hồn Trảo để đối phó với người che mặt nhưng hắn là một tay bản lĩnh gớm ghê, thuỷ chung nàng vẫn không tìm cách nào chiếm được thượng phong.
34 Triển Phi Ngọc thấy vẻ mặt Cần Quân Hiệp ra chiều nghĩ ngợi liền hỏi: - Cần công tử! Công tử có điều chi mà băn khăn như vậy? Cần quân Hiệp nghĩ đến chuyện Triển Phi Ngọc tố cáo với Cốc phu nhân về chuyện hai báu vật mượn của Diệu Cô và giữ bên mình thì ngập ngừng hỏi: - Triển cô nương! Cô nương vẫn căn dặn tại hạ là đừng tiết lộ với ai về áo Kim Vị Giáp và cây Huyết Hồn Trảo thế mà… Nói tới đây chàng hết sức bối rối thu hết can đảm chàng nói tiếp: - Cô nương lại cho Cốc phu nhân hay là….
35 Cần Quân Hiệp tuy miệng không nói ra nhưng trong bụng chàng đã cảm thấy mình ở với Triển Phi Ngọc chỉ là một pho tượng gỗ không hơn không kém. Bất luận một hành động nào dù lớn dù nhỏ đến đâu cũng phải tuân theo lời nàng.
36 Triển Phi Ngọc đuổi gần kịp Tam Tuyệt tiên sinh thì nhìn rõ trong tay lão cầm chiếc gương đồng chiếu về phía sau, nàng trông thấy cả bóng mình in vào trong gương đang rón rén rượt theo thì không khỏi cười thầm cho mình.
37 Cần Quân Hiệp nghe tiếng đánh vù bên tai một tiếng giật mình kinh hãi luống cuống, chàng muốn tránh cũng không kịp nữa. Vật đó đập trúng cổ tay chàng đánh “tạch” một tiếng.
38 Diệu cô quạt tay áo hút Triển đại tiểu thư vào sau lưng mình, để mình quay ra phía trước đối phó cường địch. Triển đại tiểu thư hồng hộc nói: - Má má ơi!Bọn cường địch này ghê gớm lắm.
39 Cần Quân Hiệp bị kình lực đẩy trở ra chàng vừa hết lên vừa cố gắng xông về phía trước song luồng phản lực của bôn Phổ Đà song ni hất ra rất mạnh ngăn cản, thành ra mỗi lần chàng nhảy xổ vào thì người còn đang lơ lửng trên không lại bị hất ra.
40 Cần Quân Hiệp nghe tiếng bước chân người đi đến thì trong lòng bồi hộp vô cùng, nhưng chàng bị điểm huyệt không sao cử động được. Chàng chẳng biết làm thế nào mặc dù chàng rất bồn chồn muốn biết bọn này là ai? Chàng dằn lòng chờ đợi.