1 Một loạt hơn mười tiếng chuông vang lên rền rĩ, chúng được phát xuất từ hướng Báo Ân tự, một nơi hiện đang có đèn đóm sáng trưng trông rất tấp nập. Vài con quạ bị tiếng chuông làm cho giật mình kinh sợ, kêu quang quác mấy tiếng rồi vỗ cánh bay vụt qua ngôi Báo Ân tự nguy nga lộng lẫy, để rồi biến mất trong bóng đêm liền ngay sau đó.
2 Ngô Qua và Hạng Bùi phải khó khăn lắm mới tìm được Ngốc Thành từ trong một đổ phường. Gã hói này có diện mạo rất đáng ghét, ánh mắt láo liên không ngừng, lại rất giảo quyệt, hỏi gì cũng không chịu nói.
3 Dần Viên của Cung Hổ Thần nằm ở gần bến đò Đào Diệp, nó chiếm một phần đất rộng lớn và trông rất sang trọng giàu có. Ngô Qua đi vào một ngõ hẻm vắng người rồi lén nhảy vào trong, sau đó chàng liền bám theo bảy, tám nhân sĩ đang cười cười nói nói mà tiến vào trong sân.
4 Nước sông Tần Hoài vẫn lặng lẽ trôi, ánh tà dương tham lam phủ kín cả mặt nước rồi hóa thân thành hàng vạn cánh tay nhỏ bé màu đỏ cam và sáng lấp lánh, dường như chúng muốn níu kéo biết bao kỷ niệm đang không ngừng trôi qua tại dòng sông này.
5 - Không sai, tám năm trước ngươi đã từng cứu ta và Ngọc Sanh, nhưng cứu và không cứu thì có khác gì nhau đâu? Nếu lúc ấy chúng ta đều bị đám ác nhân đó bắt đi, cùng lắm thì sau này cũng rơi vào tay bọn nam nhân bẩn thỉu hèn mọn thôi, so với bây giờ thì đâu có gì khác biệt? Nếu lúc ấy được chết đi thì còn được sạch sẽ hơn.
6 Chưởng quản bộ lễ Cố Trưng Cố Thiên Phàm dặn dò kiệu phu đi theo chiếc kiệu nhỏ của Từ Nhân Mậu, trong lòng tuy hơi trách sự lỗ mãng của Từ Nhân Mậu song cũng có vài phần mừng rỡ.
7 Ngu Uyển Lan bị một tràng âm thanh kẽo kẹt của gỗ vang lên làm thức tỉnh. Nàng mở mắt ra, khung cảnh bên ngoài cửa sổ vẫn ảm đạm, chỉ có chút ánh sáng le lói mờ nhạt, nàng biết màn đêm đã buông xuống.
8 Sắc trời vẫn âm u. Buổi chiều dần buông, bầu trời Nam Kinh được quang đãng vài ngày thì nay lại bắt đầu có mưa thu. Mưa như thế không thể kể là lớn, chỉ điều là khí lạnh làm người ta phải rét run.
9 Năm người hét lớn một tiếng, rồi xông lên bao vây tứ phía. Ngô Qua hơi cúi đầu, một thanh Nhạn Linh đao chợt chớp lên, hai người liền thay đổi vị trí.
10 Bóng đêm dần tan, cơn mưa đã ngừng từ lâu, bên ngoài bờ tường của ngôi Báo Ân tự có một cây ngô đồng cao lớn đồ sộ, trong màn đêm đột nhiên khẽ rung động một chút, khiến cho những chiếc lá khô bị gió cuốn bay tơi tả.
11 Tết Nguyên Tiêu năm đó, thành Nam Kinh theo thường lệ, vẫn náo nhiệt không gì sánh bằng. Đèn đuốc và pháo bông rất rực rỡ, Báo Ân tự lại thả lên không những ngọn đèn bay khắp bầu trời.