1 Hai mươi tám tháng chín, lập đông. Chuyện xảy ra tại "Trịch Bôi Sơn Trang", nếu Sở Lưu Hương không tận mắt chứng kiến thì chẳng thể nào tin được. . . "Trịch Bôi Sơn Trang" tọa lạc tại ngoại thành Tùng Giang Phủ, cách Tú Dã Kiều lừng danh thiên hạ không đến ba dặm, mỗi năm trước lúc đông chí, Sở Lưu Hương hầu như phải đến nơi đây ngụ vài hôm.
2 Hậu viên Thi gia trang, hoa lá đã rụng khắp nơi, hơi Thu se sắt, gió đêm tẻ lạnh, đến như khóm cúc vàng dưới ánh trăng u uẩn cũng chẳng buồn lay động.
3 Sở Lưu Hương cảm thấy lúc này nên tránh mặt Hoa Kim Cung là tốt hơn, nên chàng quyết định đi ngủ dưỡng tinh thần, để tối nay mới dễ hành sự. Dường chàng đã suy đoán nhiều và có chủ ý, nhưng chưa nói ra, người khác dĩ nhiên không đoán ra được, trong thiên hạ có ai đoán được tâm sự của Sở hương soái.
4 Nghĩ đến đó, Sở Lưu Hương bỗng cảm thấy rờn rợn. Mục quang Tiết Y Nhân sắc như dao, ông gằn từng chữ một:- Người không phạm ta, ta không phạm người, nhược bằng người phạm ta, tất kiếm hạ vô tình! Thanh kiếm này đây, đã uống máu tươi của không biết bao nhiêu người.
5 Sở Lưu Hương hỏi: - Cô nhận ra kẻ này ?Thạch Tú Vân đáp:- Gã là thư đồng của Tiết Vũ, lúc nhỏ thường theo hắn đến nhà tôi. Cô giương to mắt nhìn thiếu niên kia:- Kỳ Kiếm, ngươi lấm lét tính làm trò gì đây ?Kỳ Kiếm chừng như vừa đổ lệ, giờ lại đổ mồ hôi, gã miễn cưỡng cười mơn:- Tôi.
6 Tiểu Hỏa Thần điểm nụ cười: - Chúng đệ tử nghe danh hương soái đã lâu, không ngờ hôm nay được hạnh ngộ cùng hương soái, thực vui mừng biết bao. Vết thương Sở Lưu Hương đã được băng bó, lúc này chàng ngồi tựa bàn thờ, đang thưởng thức món thịt chó.
7 Phúc Thịnh là một khách điếm kiểu xưa, phòng ốc khá cũ. Lý Minh Sinh "phu phụ" ngụ tại căn phòng nhỏ tận cuối hành lang. Sở Lưu Hương nhận thấy cửa phòng chẳng những đóng kín, đến cửa sổ cũng đóng chặt, tuy là giữa ban ngày nhưng hình như Lý phu phụ còn trốn trong phòng ngủ vùi.
8 Sở Lưu Hương cũng đứng dậy, vòng tay cười nói: - Xin thứ lỗi, thứ lỗi! Lần sau nếu tại hạ có đâm đầu vào tường đá, nhất định sẽ gõ trước. Chẳng ngờ Hoa Kim Cung kéo chàng lại, mắt liếc tựa như có nét cười:- Hương soái định bỏ đi à ? Chẳng phải đến tìm ta sao ?Sở Lưu Hương thực chẳng dám nhìn gương mặt ẩn nét cười ấy, càng không dám để mắt đến thân thể không mảnh vải kia, chàng thực không biết nhìn chỗ nào mới được, đành gượng cười nói:- Đương nhiên là đến tìm phu nhân.
9 Sở Lưu Hương không đáp, chỉ nhìn quanh tứ phía. Nhóm hắc y nhân mặc khinh trang đã bao vây khu hậu viên. Sở Lưu Hương nói:- Tiền bối không thấy chốn này chen chúc quá sao ?Tiết Y Nhân lạnh lùng đáp:- Tiết mỗ bình sinh giao thủ cùng người, chưa từng mượn sức ai khác.
10 Ai đã quét dọn bên trong nhà cho Tiết Tiếu Nhân ? Nếu đã dọn trong nhà, tại sao không người dọn sạch ngoài vườn ? Sở Lưu Hương lại sáng mắt lên. Đột nhiên trần nhà phát ra tiếng sột soạt.
11 Sở Lưu Hương vừa bước ra khỏi cổng Tiết gia trang đã phát hiện có kẻ nấp sau thân cây ở xa xa, chốc chốc lại thập thò nhìn về hướng chàng. Tuy kẻ ấy chỉ lộ ra nửa con mắt nhưng cũng đủ cho Sở Lưu Hương nhận ra hắn.
12 Nhóc trọc đầu và Nhóc mặt rổ chẳng phải quá nhỏ tuổi, có lúc hai gã cũng giống người lớn, ít nhất là cả hai đều làm ra vẻ người lớn. Nhưng lúc này nhìn hai nhóc quả giống hai đứa trẻ nít, hai trẻ đang tiu nghỉu xụ mặt như bị oan ức.