1 Hàm Đan trấn trong con mưa chiều tầm tã. Trong tiết trời đó, HàmĐan như thể khoác một chiếc áo buồn tênh, vắng ngắt. Bầu trời kiatrùng với một con người danh chấn khắp võ lâm Trung Nguyên đang nằm trên chiếc tràng kỷ “Lâm tử”, đó là Võ Lâm Minh Chủ Trương Kiệt.
2 ả trấn Hàm Đan như trong cơn chấn động dữ dội khi cảnh tượng buổi bình minh đập vào mắt mọi người ở đây. Ngay Nam môn, thủcấp của Trương Kiệt, vị Võ Lâm Minh Chủ mới được chôn ngày hôm qua, lạiđặt ngay chính giữa Nam môn với hốc mắt bị khoét.
3 Tạt vào tửu điếm, Tùng Vĩ vừa ngồi xuống thì Hắc y nhân nhìn y hỏi:‐ Người giữ Ngọc Chỉ có mặt trong tửu điếm này?Tùng Vĩ gật đầu. ‐ Bình nhật hắn hay đến đây để ăn mì.
4 ay Hắc y nhân đặt lên vai Tùng Vĩ khiến y giật mình. Tùng Vĩ nhìn Hắc y nhân, buột miệng hỏi:‐ Tôn giá giết vãn bối chứ?Nhìn thẳng vào mắt Tùng Vĩ, Hắc y nhân nói:‐ Tại sao y không giao Ngọc Chỉ thần châu cho ta mà lại nhận lấy cái chếtđau đớn như vậy? Ngươi đoán xem.
5 õng Tùng Vĩ đào thoát khỏi quần hùng, Cốc Thừa Tự dừng bước trước một ngôi cổ miếu hoang. Lão đặt Tùng Vĩ xuống trước thềm cổmiếu. Thấy sắc diện của Ác ma nhân Cốc Thừa Tự tái nhợt, Tùng Vĩ lo lắng hỏi:‐ Tôn giá có sao không?Lão Ác ma nhân nhìn Tùng Vĩ:‐ Không cần ngươi lo.
6 Vừa bước lên ghềnh đá Ác ma nhân Cốc Thừa Tự vươn trảo chộp đếnthiên đỉnh Tùng Vĩ. Lão vừa vươn trảo vừa nói:‐ Tiểu tử! Ngươi phải chết. Tiếng quát của lão khiến Tùng Vĩ giật mình.
7 Những tưởng đâu ngọn khoái đao của gã giám ngục Đại Hữu tướcrơi thủ cấp của Cang Tùng Vĩ, nhưng một đạo chỉ kình phóng rađánh thẳng vào lưỡi đao để nó bật qua một bên.
8 Tùng Vĩ sững sờ bật đứng lên khi nhận ra Cốc Thừa Tự bước vào thạch lao. Ác ma nhân Cốc Thừa Tự nhìn Tùng Vĩ, điểm một nụ cườigiả lả rồi bước đến gần.
9 Tùng Vĩ khởi đầu từ tòa tổng đàn võ lâm đi đến tửu điếm của lão Nhị điếm chủ. Các vị chưởng môn nối gót theo sau chân y. Đi ngang quamột cửa hiệu tơ lụa, y dừng bước nhìn lại các vị chưởng môn, nói:‐ Các vị tiền bối.
10 Mặc dù là buổi trưa, nhưng Bách Hoa Lâu vẫn có khách tìm hoa đếntìm, nhưng không nhộn nhịp như ban đêm. Với lại, sau vụ CốcThừa Tự thì cũng vắng hẳn khách tìm hoa.
11 Nghe Tùng Vĩ thuật chuyện, Âu Đình Luân Cốc Thừa Tự không dằnđược, ngửa mặt cười thé thé. Tiếng cười của lão khiến Tùng Vĩ phảicau mày nhăn mặt:Cắt tràng tiếu ngạo, Cốc Thừa Tự nói:‐ Cốc lão phu mà nói chuyện này cho mọi người nghe, hẳn bọn trưởng tôn bẽ mặt.
12 Trên đỉnh Phong Sơn, với những ngọn giông giũ ào ào như muốn thổibật cả những tán cây đại thụ khổng lồ thảy xuống vực sâu. Lão CốcThừa Tự và Cang Tùng Vĩ đứng im lặng như hai pho tượng.
13 Đứng trước cửa gian mộc xá, Tùng Vĩ lắng nghe những âm thanh rìrào từ trong khu vườn hoa phát ra. Xương sống Tùng Vĩ bất giác gailạnh khi những âm thanh rào rạo kia đập vào thính nhĩ y, vì liên tưởng đến mộtlũ quái vật nào đó đang ngấu nghiến nhai xương người.
14 Tùng Vĩ hoàn toàn bất ngờ khi Dĩ Tuyết Ngọc lột bỏ trang phục y chẳng một chút ngượng ngùng. Còn đưa y ra ngoài hoa viên đặttrước một khóm hoa có màu sắc đỏ chói rực rỡ.
15 Câu hỏi của Cang Tùng Vĩ khiến Âu Đình Luân cứ ngây mặt ra nhìny. Tùng Vĩ gằn giọng nói:‐ Tôn giá sao không nói?Bất ngờ Cốc Thừa Tự lên tiếng:‐ Sư tôn! Tuyết Ngọc là ai? Tùng Vĩ giả lả:‐ Lão Cốc không biết đâu.
16 Lão Cốc quỳ trên hai gót chân, mặt nhìn vào vách thư phòng. Suốt một ngày qua, lão chẳng khác nào một pho tượng bất động trong tư thếquỳ, còn Tùng Vĩ thì ngồi bó chân dựa vào vách.
17 Trong khoang cỗ xe độc mã là cỗ áo quan của Cốc Thừa Tự. Ngồi trênghế xá xích là Tùng Vĩ và Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược. Ngồichung với Tùng Vĩ, nhưng Mạc Nhược lại đội thêm chiếc mũ rộng vành có rèmche phủ chân diện mình, như thể không muốn cho ai nhìn thấy chân diện mình.
18 Giang Nam phong cảnh hữu tình, người Giang Nam phóng khoángđôn hậu. Nhưng vùng đất đẹp nhất của Giang Nam và là nơi sản sinh ra những con người Giang Nam đôn hậu đó chính là Tô Châu.
19 Mạc Nhược giải huyệt cho Cang Tùng Vĩ rồi nói:‐ Chúng ta đã rơi vào Ảo Ảnh ma trận của nha đầu Tô Mặc Linhrồi. Buông một tiếng thở dài, Mạc Nhược nói tiếp:‐ Chắc chắn ả nha đầu đó chẳng để yên cho ta và Tùng Vĩ đâu.
20 Tùng Vĩ bước vào rồi mà Mặc Tử tiên sinh vẫn chăm chú phóng bútđề tự. “Thương lang chi thủy thanh hề, Khả dĩ trạc ngã anhThương lang chi thủy tróc hề, Khả dĩ trạc ngã túc.