21 Quần hào Hắc ‐ Bạch hai đạo đứng bên ngoài Âm Dương giới, phíasau các chưởng môn đại phái. Chẳng một người nào dám bước quađường ranh Âm Dương giới có tấm bia với dòng chữ “Vong Mạng môn”.
22 Mặc Tử tiên sinh đâu cần Huyết y nhân thách thức mình. Lão dụng hữu chưởng đón đỡ thẳng lấy đạo phách không chưởng của đốiphương. Ầm. . . Những tưởng đâu khi sóng chưởng chạm vào nhau.
23 Màn đêm buông xuống Vong Mạng cốc, trăng tròn chênh chếc treotrên đỉnh đầu. Huyết y nhân xuất hiện tiến thẳng đến đường ranhgiới âm dương chia cách Vong Mạng cốc với bên ngoài.
24 Phong Ma sơn. . . Với những trận cuồng phong không ngừng khiến cho đỉnh PhongMa chẳng khác nào một đỉnh núi trọc, chẳng có cây cối gì cả. Trênđỉnh Phong Ma chỉ có những tảng đá với bề mặt chẳng khác nào tổ ong nhamnhở, bởi hứng chịu những ngọn cuồng phong liên tục đào khoét theo năm tháng.
25 Chia tay với Tô Mặc Linh, Tùng Vĩ bất giác cảm nhận một nỗi buồn nặng trĩu xâm chiếm cả tâm hồn mình. Y vừa rảo bước đi vừa thanthở nghĩ thầm. “I. . .
26 Gã Hương đàn chủ Cái Bang thuộc phân đà Tô Châu ngồi chiễm chệtrên chiếc ghế trong tòa cổ miếu, đứng hai bên là hai hàng thuộc hạdưới chướng. Ai nấy cũng đề khoác bộ mặt lem luốc trông thật quái gở.
27 Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc lấy hai cánh bướm cẩn thận đặt vàohai chiếc lá bàng ép lại. Mỗi lần nàng ép xác bướm thì lại nhớ đếnCang Tùng Vĩ. Mỗi lần nàng nhớ đến Cang Tùng Vĩ thì lại đi tìm bướm để ép.
28 Túy đầu đà Đường Ngao vừa bưng chén rượu mời Tùng Vĩ thì có những tiếng sấm chưởng nổ bên ngoài Dạ Hương lâu. Túy đầu đàđứng bật dậy, lẩm bẩm nói:‐ Lũ ngụy quân tử lại tìm đến rồi.
29 ùng Vĩ đứng trước ngôi mộ của Mặc Tử tiên sinh Long Tiên thần sátkhấn thầm. ‐ Mặc Tử bá bá. . . Tùng Vĩ đưa ba vị cao tăng lạt ma về đây để trao lại chohọ vò Bách Niên Tuyết Liên tửu.
30 Hai bờ vai Tùng Vĩ buốt nhói, phải thối liền ba bộ. Bị Minh Minh bấtngờ tập kích, buộc phải hứng trọn hai đạo chỉ của nàng chẳng khácnào hứng hai lưỡi tầm sét, Tùng Vĩ nhăn mặt thét lên:‐ Sao nàng lại đánh Tùng Vĩ?Minh Minh chắp tay sau lưng bước đến trước mặt Tùng Vĩ.
31 Tiếng trầm ấm của Tùng Vĩ từ trong gian thi sảnh (phòng tắm) ca mộtđoạn thơ trong “Quốc Phong” của Kinh Thi. “Dã hữu phát thâú, bạch mao chi, Hữu nữ hoài xuân, các sĩ dụ chi, Lâm hữu phát thấu, dã hữu từ lộc,Bạch ảo thuần thúc, hữu nữ như ngọc,Thư thi thoát thoát hề, vô cảm ngã thục hề, võ sứ mang dã phệ.
32 Minh Minh đứng ngay trước bàn hương án đặt ngay ngoài mái hiên tòa Mộc lầu, Tùng Vĩ đứng bên. Minh Minh thắp hai cây bạch lạp dựng hai bên hương án, rồi quay lại nói với Cang Tùng Vĩ:‐ Minh Minh khấn như thế nào? Tùng Vĩ nhìn nàng:‐ Minh Minh đã hỏi một câu rất đúng lúc.
33 Dương Châu trấn. Tọa lạc ven dòng sông Dương Tử, Dương Châu thật sầm uất vàthị tứ. Nơi dừng chân của những tao nhân mặc khách, nhưng tàihoa của Trung thổ tìm đến để lập thân.
34 Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược nằm duỗi dài trên tràng kỷ. Hơi nghiêng mình về phía Tùng Vĩ. Bên cạnh là một mâm trái cây chínmọng. Còn Tùng Vĩ thì ngồi đối diện với Ngọc Diện Tu La trong tình trạng bịphong bế huyệt đạo.
35 Gần như hoàn toàn bất lực bởi trúng phải khí độc “Nhục cốt thảo”của Vũ Văn Hán Vinh, Mặc Linh chỉ còn biết trông cậy vào lão Lục. Nàng thét lớn:‐ Lục bá bá! Lục bá bá.
36 Tùng Vĩ chưa kịp tìm ý để nói ngăn cản Chu Mạc Nhược thì Mỹ ẢnhÂm Sát Dĩ Tuyết Ngọc lướt vào. Nàng ôm quyền nói:‐ Nương nương! Có người tìm đến Lạc Viên trang.
37 Chiếc thuyền nan cập vào tả ngạn, hai người bước lên bờ, Tùng Vĩnhìn sang Tuyết Ngọc:ra. ‐ Tuyết Ngọc muội! Tùng Vĩ và Tuyết Ngọc đi tìm người chặt sợi xích nàyNàng miễn cưỡng gật đầu, rồi hỏi Tùng Vĩ:‐ Khi sợi xích này đứt rồi, huynh sẽ ly khai với Tuyết Ngọc.
38 Những ngọn gió trong tiết trời lập đông se lạnh, khi vầng nhật quang chìm xuống thì tiết trời càng lạnh hơn. Tùng Vĩ và Tuyết Ngọc đặtchân đến Dương Châu thì trời đã sụp tối.
39 Tùng Vĩ và Tuyết Ngọc bước vào gian đại sảnh của Phỉ Thúy trang. Không gian im ắng lạ thường, cùng với vẻ âm u khiến cho hai ngườiphải e dè. lên:Giọng nói của Vũ Văn Hán Vĩnh ồm ồm từ phía sau bức bình phong cất‐ Tiểu tử đúng là Cang Tùng Vĩ chứ?Hướng về bức bình phong, Tùng Vĩ ôm quyền xá:‐ Chính tại hạ.
40 Vũ Văn Hán Dương đứng tần ngần nhìn ngôi tam quan Phỉ Thúy trang. Hai cánh môi của lão bặm vào. Lão gượng nói:‐ Ta phải đi. . . Ta không ở lại đây nữa.