1 Đó là một buổi sáng sớm. Những ánh nắng đầu tiên len lỏi trong màn tuyết nhưng không thể ngăn được cái lạnh khốc liệtlàm đóng băng tất cả những tuyết tích tụ lại ở trên đường, những trụ băng trên mái hiên nhà giốngnhư là những cái răng sói đan vào nhau, giống như đang đợi lựa chọn người để nuốt chửng đi.
2 Lúc mà Vệ Bát Thái gia giận dữ và vui vẻ, lão là hai con người khác nhau, nhưng bâygiờ, lão lại ở trạng thái thứ ba. Bọn đệ tử chưa bao giờ thấy lão khẩn trương và ngạc nhiênnhư vậy.
3 Gió đêm rét mướt ào ào thổi qua trong đêm vắng. Bức tường chạy dài theo con đường vắng, gió thổi trong đêm tạo nên một thanh âm làmngười sởn tóc gáy. Bỗng một tiếng "kẹt" nhỏ vang lên khô khan, một cánh cửa nhỏ bật mở,bước ra một bóng đen, dưới ánh trăng có thể thấy rõ một chàng trai tuấn tú, một bên mặt bịđánh sưng vù.
4 Càng về khuya, sương càng lúc càng dày. Trong xe ngựa, cô em từ đầu đến giờ vẫn ngủ say, cô chị ngáy nhè nhẹ mắtđã khép kín, nhưng trên khuôn mặt lại mang một nụ cười mãn nguyện.
5 Bên ngoài hơi sương giăng mờ, đêm càng khuya, gió càng lạnh. Vệ Thiên Bằng ngửa mặt hướng gió hít một hơi thật sâu, đột nhiên gọi:- Hàn Trinh !Hàn Trinh vội bước tới, lên tiếng:- Dạ !Vệ Thiên Bằng nói:- Ngươi có biết Phiêu Hương biệt viện đó ở đâu không ?Hàn Trinh hỏi:- Chúng ta đi bây giờ à ?Vệ Thiên Bằng nói:- Tiên hạ thủ đích vi cường, câu nói này chắc ngươi đã nghe qua rồi ?Hàn Trinh nói:- Chắc là tên Diệp Khải Nguyên đó.
6 Diệp Khải Nguyên ngã vật xuống đất. Con người mà được mọi người cho rằng khó đối phó nhất trong giang hồ,nay đột nhiên ngã gục xuống không thể cử động nhúc nhích gì được.
7 Ánh sáng lạnh lẽo của cây đao tỏa ra tứ phía, rõ là rất sắc bén, muốn chặtđứt tay của một người thật sự là dễ dàng hơn đao cắt đậu hủ. Nào ngờ đúng vào lúc này, Diệp Khải Nguyên vốn không thể nhúc nhíchđược, đột nhiên trở người, một cước đá vào bụng của Tâm Cô.
8 Dương Thiên đi rồi, ánh sáng ban mai cũng đã chiếu vào cửa sổ. Thượng Quan Tiểu Tiên nhìn Mặc Bạch, Vệ Thiên Bằng, Tâm Cô vàThiết Cô ngã nằm trên mặt đất, lẩm bẩm:- Nơi này xem ra đích xác là rộng rãi quá.
9 Hàn Trinh !Chùy Tử đã đến ngay sau lưng hắn. Dương Thiên không quay đầu lại, thân hình đột nhiên bật vọt lên, không trở người, ép sát mình trên đỉnh phòng.
10 Sáng sớm, trời quang. Gió lại càng lạnh hơn tối qua, khi tuyết tan, thường là càng lạnh hơn khituyết rơi. Lúc này tuyết đã sắp tan, phương Đông đã có ánh sáng thái dương chiếu rọi,chiếu sáng bừng cả rừng mai.
11 Trong gian phòng nhỏ như thế này lại có đến tám, chín người cơ hồ toàn lànữ nhân. Hơn nữa đều là những thiếu nữ còn rất trẻ, rất là diễm lệ. Toànbộ lại đều mặc đạo trang.
12 Lãnh Hương viên. Đêm lạnh, hương mai, không một vết chân người. Những tiếng kêu vi vu trong rừng mai là gió, hay là của những oan hồnchết đêm qua ở đây ?- Ngươi vẫn chưa gặp lại được Hàn Trinh sao ?- Chưa.
13 Sân phía sau quả nhiên rất to, phương đông tuy đã hiện xuất ánh bình minh, nhưng cửa sổ vẫn còn sáng đèn. Trong phòng có người cười lớn:- Bần đạo lần này trùng nhập hồng trần, chính là muốn nhìn xem giang hồ ngày hôm nay, tóm lại là thiên hạ thuộc về nhà nào đây ?Đây là giọng nói của Ngọc Tiêu.
14 Có loại người mà khi ta muốn tìm họ, có đập vỡ đầu cũng chẳng tìm ra, còn khi ta không muốn gặp họ, thì họ lại cứ xuất hiện ở ngay trước mắt ta. Thượng Quan Tiểu Tiên dường như là loại người như vậy.
15 Diệp Khải Nguyên ngồi yên ở đó, ánh mắt chất chứa một cảm xúc không thể diễn tả được, vừa như xót thương, vừa như lãnh đạm. Giết người ! Không phải là chuyện vui sướng gì.
16 Khoang xe rất lớn, rất dễ chịu. Đây vốn là chiếc xe dùng để đi đường xa mà các khách thương thường thuê mướn để vận chuyển hàng hóa. Bát phương tiêu cục có uy tín rất tốt, nghĩ đến khách nhân rất là chu đáo.
17 Diệp Khải Nguyên tự biết thương tích của mình, nếu lưu lại thành Trường An, rất có thể sẽ không sống qua khỏi được ngày hôm nay. . . . . Chàng giống như một con hồ ly bị những người thợ săn rượt đuổi, trong thành Trường An đã có chim ưng bay tới.
18 Diệp Khải Nguyên chết rồi !Diệp Khải Nguyên chết như thế nào ?Mỗi người đều phải chết, Diệp Khải Nguyên cũng là người. Nhưng Diệp Khải Nguyên lại là một người không dễ chết, nghe nói y đã được xem là Thiên hạ đệ nhất cao thủ.
19 Chỉ tiếc là bọn ta gặp nhau quá muộn !Đây chính là câu nói cuối cùng mà Đinh Linh Lâm nói với Quách Định, cũng là câu nói duy nhất mà nàng có thể nói.
20 Gác đỏ, cửa đỏ, bàn đỏ, vải đỏ, mọi thứ đều đỏ cả. Thượng Quan Tiểu Tiên cười ngọt ngào nhìn Diệp Khải Nguyên:- Ngươi xem như vậy có giống động phòng hay không ?Diệp Khải Nguyên nói:- Không giống !Tiểu Tiên trề môi nói:- Còn nơi nào không giống nhữa chứ ? Lẽ nào ta không giống tân nương hay sao ?Nàng mặc áo đỏ, váy đỏ, hài gấm đỏ, sắc mặt cũng đỏ hồng.