1 Tình huống khi Tần Kham tỉnh lại khiến cho hắn có một loại cảm giác – ‘Chết béng đi cho xong!’. Thực tế là hắn đang chết. "Đang chết" nghĩa là - hắn đang đứng ranh giới giữa sống và chết.
2 Đời trước đúng là đáng giá để hoài niệm. . . Tần Kham nhớ rõ mình là một gã Don Juan thường xuyên đi công tác xa, thường xuyên ngồi máy bay hối hả đi lại khắp nơi… hôm đó hắn đang ngồi ở khoang hạng nhất trên máy bay cùng nữ tiếp viên xinh đẹp kiều diễm mắt đi mày lại, đôi bên còn trao đổi cả số điện thoại, hẳn là không sai biệt lắm đã có thể sau khi xuống máy bay hẹn nhau chui vào một khách sạn năm sao nào đó khai pháo đại chiến rồi… kết quả hắn ngứa ngáy trong lòng nên thừa dịp người khác không chú ý chạy vào phòng giải khát của máy bay, thuận tay sờ sờ cái mông căng tròn mọng nước của em tiếp viên kia vài cái, còn đang định nói thêm mấy câu ngọt ngào buồn nôn thì máy bay bỗng nhiên rung lên kịch liệt, sau đó tối sầm rồi từng tràng nổ mạnh ầm ầm vang lên.
3 Cảnh đêm buông xuống, cô đèn độc ảnh. Tần Kham ngồi một mình trong căn nhà cũ của ‘hắn’, trong tay vuốt vuốt một đống quả táo cùng đồng tiền, đang suy nghĩ về cuộc đời.
4 Tần lão đạp ánh trăng hậm hực rời đi. Tần Kham chắc chắn sẽ không ru rú ngồi dạy học ở một nơi khỉ ho cò gáy như thế này đấy, vậy nên đàm phán cũng tan vỡ.
5 Ban đầu lúc còn ở Tần trang nhà đông trộm con gà, nhà tây bắt con chó… Tần Kham nhất định không ngờ tới mình cũng có ngày gặp báo ứng. Vừa bước vào Thiệu Hưng thành mấy bước thì toàn bộ tái sản của Tần Kham đã bị trộm mất, không những thế mà hắn còn bị kéo lên báo quan.
6 Hoằng Trị năm thứ 14, Đỗ Hoành đến đảm nhiệm tri huyện Sơn Âm, công tác hơn ba năm thưởng phạt công bình, xử án nghiêm minh, hắn mạnh mẽ phát triển thuỷ lợi, hỗ trợ dân nuôi tằm, yêu dân như con, một tay đạo đức văn vẻ càng sắc màu rực rỡ, múa bút sinh hoa… Danh tiếng thanh quan của Đỗ Hoành thậm chí còn truyền tới tận các đại nhân vật trong kinh sư, vào Hoằng Trị năm thứ 15 thì Lại bộ Thượng thư Mã Văn Thăng còn chuyên môn thượng biểu tấu công cho hắn với thánh thượng.
7 Co ro trong ngõ nhỏ lạnh lẽo âm u, Tần Kham trằn trọc cả đêm. Từ khi xuyên việt về sau, Tần tướng công cũng không có dã tâm lớn lao gì cả, những câu chuyện thanh niên xuyên việt khác cày cấp tranh bá giang sơn, trèo đỉnh thiên hạ đối với hắn mà nói bất quá chẳng qua chỉ là chút chuyện vui vui mà thôi.
8 Một con lừa bao nhiêu bạc thì không có định giá chắc chắn. Theo giá cả giữa đời nhà Minh mà tính thì một con ngựa tốt ước chừng mười hai lừaợng bạc, một con lừa theo đó mà suy thì khoảng trên dưới sáu lừaợng bạc.
9 "Đường huynh! Thần tượng! Ta có thật nhiều vấn đề muốn hỏi ngươi. . . ""Cứ hỏi. ""‘Đường Bá Hổ’. . . Là tên chữ của ngươi à?""Không. . . Vì sao hỏi như vậy?""Bá Hổ, Bạch hổ.
10 Tần Kham rốt cuộc tính toán gì với Đường Dần thì cũng chẳng ai ngờ nổi. Chỉ có thể khẳng định là… dưới điều kiện tiên quyết rằng không ai trêu chọc hắn thì Tần Kham sẽ không chủ động đi hại người, cùng lắm là chơi khăm nhau một phen mà thôi, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hòa bình thế giới cả.
11 Phát tài!Đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi Tần Kham bước ra khỏi phòng trọ của Đường Dần. Ý nghĩ này khiến hắn không nhịn được mà nhảy dựng lên kêu to vài tiếng "Oh yeah!".
12 "Bên đèo có một đám thiên nga - Nhảy vọt xuống sông khoe thân ngà - Bụng đói ra sông vờn đuổi bắt – Ăn xong về nhà phịch lão bà. "Cái thứ thơ này thì kỳ thật mỗi người một ý, rất tục tĩu cũng có lúc coi là nhiều phong nhã, Mao chủ tịch (Mao Trạch Đông) không phải đã từng nói nhã nhặn cái câu "Không được phép đánh rắm" sao?Ít nhất trong mắt Tần Kham thì cái bài thơ ‘Bên đèo có một đám thiên nga’ này rất thông tục, già trẻ đều thích hợp, thơ mà đến loại mù chữ cũng nghe hiểu được thì tự nhiên là thơ hay, năm đó Bạch Cư Dị tiên sinh chính là làm thơ như vậy.
13 Yêu nghiệt!Nữ nhân này là yêu nghiệt!Tần Kham lã chã tứa mồ hôi lạnh, cái này là quả báo của việc khinh thường người cổ đại a. . . , vốn còn tưởng là làm ăn kín như bưng, không nghĩ tới rốt cục vẫn bị người khác nhìn ra sơ hở.
14 Trên đời có đồ tốt, cũng có thứ đáng ghê tởm, tiêu chuẩn của mỗi người cân nhắc những vật này cũng không hề giống nhau. Nhưng tại tất cả các triều đại khác nhau trong lịch sử thì lại có một thứ đáng ghê tởm mà tất cả mọi người đều thống nhất ý kiến, đó chính là ngôn quan đấy.
15 Trời không thương thằng bất lương. Không ngờ lại. . . phạt hắn liều mạng thế này mới ác?Hiện Tần Kham đang ngồi ăn năn, nghĩ lại nhân sinh của hắn. Hắn không hiểu nổi vì sao ông trời đối đãi với kẻ thiện lương như hắn khắt khe đến thế cơ chứ.
16 Chỉnh lại áo mũ quan phục xong, Đỗ Hoành phân phó nha dịch bày ra nghi trượng cờ quạt của Tri huyện. Sau khi chuẩn bị hết thảy xong xuôi, hắn đang định cất bước ra cửa thì quay đầu lại vẫn thấy Đỗ Yên đang đứng đó trong văn phòng, vẻ mặt do dự bất an.
17 Vì sao Tần Kham không dám dây dưa với bà cô này?Đây chính là nguyên nhân. Nàng quá hung tàn, trước mặt nàng Tần Kham tùy thời có thể trở thành một cái bao cát.
18 Trong phòng chỉ còn tiếng khóc ô ô bi thương của nữ tử. Thạch Lộc mới rồi còn đắc ý mồm năm miệng mười hung hăng không coi ai ra gì mà giờ như bị sét đánh, trợn to hai mắt ngây ngốc đứng chết lặng, trong mắt một mảnh trống rỗng hư vô.
19 Đỗ Hoành là cái người phúc hậu, hắn đương nhiên sẽ không làm việc cạn tàu ráo máng, như thế cũng không có quả ngon gì để ăn cả. Với loại tiểu nhân như Thạch Lộc thì tuy Đỗ Hoành hận không thể dùng đế giày điên cuồng vả lên mặt của hắn đấy, nhưng nếu quả thật đem Thạch Lộc ép lên tuyệt lộ lúc này thì kết cục tất nhiên sẽ là lưỡng bại câu thương… Đỗ Hoành cũng không định đưa tiền đồ mình quăng ra chỉ để hả giận.
20 Tần Kham đối với thể loại đại tài tử như Đường Dần thì vẫn rất tôn kính đấy. Văn nghệ sĩ thời cổ đại vốn hết sức đơn thuần, họ đắm chìm trong thế giới đẹp như tranh như thơ của chính mình làm ra, thế giới đó có mục đồng ca hát trên đường quê, có chim hót hoa nở, có "Nhàn xao kỳ tử lạc đăng hoa" , cũng có "Du nhiên kiến nam sơn".