1 Trong võ lâm vốn lắm chuyện ly kỳ, độ tháng nay lại rộ lên một tin kinh thiên động địa, nhanh chóng lan khắp mọi hang cùng ngõ hẽm vùng Đại Lục Thần Châu.
2 Trầm Gia Loan là một khu trấn nằm ở chân núi phía Bắc dãy Vũ Đương sơn, thuộc địa phận Lỗ Bắc. Đây là tuyến giao thông chính thống của Vũ Đương Sơn. Khu trấn chỉ có khoảng bảy mươi hộ dân, người thưa thớt, thường ngày lữ khách cũng vãng lai.
3 Quả nhiên chiếc quái xa xuất hiện !Chiếc quái xa này chung quanh đều phủ kín rèm màu trắng, nó đã từng gây bao nỗi kinh hoàng trong võ lâm. Bốn chiếc bánh sắt tự động lăn tròn, rèm trắng xao xao lay động, không nhanh cũng không chậm, nó tiến qua trước tất cả cặp mắt cả kinh của mọi người.
4 La Như Long cho rằng hiện tại bọn ma vương ngầm hộ tống theo quái xa đã lao đầu tử chiến với những cao thủ phái Vũ Đương. Đây là thời cơ chàng hằng mong đợi, không thể bỏ qua.
5 Rơi từ độ cao cả ngàn trượng, La Như Long nghĩ rằng sẽ chết, không mong một chút may mắn nào sống còn. Qua tiếng nổ vang đó, thần trí chàng cũng tan biến theo.
6 Thần sắc trở lại bình thường, miệng vội hiện nụ cười, lão nói:- Ác danh của Liệt Hỏa Thần Quân đó là chuyện của mấy mươi năm về trước. Lào hủ và lão ta quan hệ rất thân thiết, lão ta không giết người như ngươi nghĩ.
7 Trong võ lâm, mọi tin tức lan truyền rất nhanh. Nay có hai tin tức mà thiên hạ xôn xao hẳn lên. Tin thứ nhất chính là y như lời Giả Như Chân đoán liệu, sau mười hai ngày kể từ khi Vũ Đương lâm đại nạn, trên giang hồ lại xuất hiện một chiếc quái xa khác cũng có ngọn "Tam sắc đăng" trên đỉnh.
8 Ba người vừa xuất hiện chính là "Quan Ngoại Tam Quái", trước đây ở tửu lâu Trầm Gia Loan, bọn họ muốn phô trương tài nghệ nhưng đã bị Giả Như Chân cho nếm một đòn đau điếng.
9 La Như Long gật đầu cười:- Có gì phải lấy làm kỳ quái ? Ta đã nhường cho lão trước thì cứ ra tay đi, xin mời !Chàng ôm quyền chào ra vẻ một anh hùng khí khái.
10 La Như Long mới bước đi một đoạn, nghe Biện Khởi Phụng gọi giật:- Long tiểu ca, đợi một tí !Chàng quay đầu nhìn, thấy huynh muội họ Biện đang vội vã chạy đến.
11 Huynh đệ họ Biện lạnh giọng hừ một tiếng. Tuy không nói nhưng ý họ là "Chồn cáo đã lộ đuôi rồi". Tất cả các cao thủ võ lâm đều tập trung ánh mắt nhìn vào La Như Long như đang nóng lòng chờ đợi.
12 Đây quả là một quái sự hiếm thấy trên đời. Các cao thủ ở đương trường , trong đó có những kẻ gian hùng ác bá giết người không chớp mắt, cũng có những vị chưởng môn uy chấn một phương, tất cả đều làm việc của những tay đại hào hùng có tài nghệ lấn át cả càn khôn , uy danh bao trùm vũ trụ.
13 La Như Long tay phải cầm thanh trường kiếm, chạy đi như tên bay, trong lòng thầm quyết một điều:"Kẻ nào dám đuổi theo ta, ta sẽ liều một trận sống còn !".
14 Hơn hai mươi người đó hình như từ bốn phía ập đến, thân pháp phàm tốc, chỉ trong nháy mắt đã vây áp chín vị tăng và La Như Long vào giữa. La Như Long thất kinh như chim gặp phải tên, chàng ghìm ngựa lại ngay, đảo mắt nhìn xung quanh.
15 Con tuấn mã rong ruổi suốt ngày đêm. Qua Khúc Giang, vượt Hạc Sơn, vào khoảng giờ Ngọ lại đến cuối địa phận Như Khê, nơi để bắt đầu ra đảo Liệt Hỏa. Đây là điểm tận cùng của Đại lục, con đường tiếp theo là vượt qua hơn ba mươi dặm đường biển.
16 Sự xuất hiện bất ngờ của hồng y thiếu nữ đã là điều hết sức kinh ngạc, lại thêm khinh công thân pháp của cô ta kỳ diệu như vậy, người ta không khiếp đảm tinh thần sao được?Bảy đại ma đầu là những tên tinh đời, nhìn thấy vậy lẽ nào họ không lường trước được tình hình?Huống gì nơi này ở gần đảo Liệt Hỏa, uy danh của Liệt Hỏa Thần Quân cũng đủ để người ta khiếp sợ, bọn ma đầu há không hiểu được hay sao ?"Thiên Mục Tam Hung" là những người khinh thế ngạo vật, cả bọn cùng ném ánh mắt nhìn đến hồng y thiếu nữ tỏ ra vô cùng tức giận.
17 Đến đảo Liệt Hỏa, khi hồng y thiếu nữ ảng thuyền cập vào bờ, La Như Long cảm thấy như miệng lưỡi khô rát, không khí nóng ran không chịu được. Nhìn từ xa, đảo Liệt Hỏa giống như một khối lửa hồng, khói lên nghi ngút.
18 La Như Long biết rằng không thể thoát khỏi bàn tay của Liệt Hỏa Thần Quân, vì người chàng bị giữ trên không trung. Giọng của Liệt Hỏa Thần Quân sang sảng vang lên:- Lão phu nghe phong phanh ngươi trước khi lên đảo đã từng nói rằng thà cùng tồn vong với bảo vật chứ không thể để nó lọt vào tay ta, phải không?La Như Long hận giọng đáp:- Không sai ! Thực sự vãn bối có nói bất đắc dĩ chỉ biết.
19 Ánh tịch dương dần dần khuất lặn, bóng hoàng hôn buông xuống. Trời không trăng không sao, đáng lẽ màn đêm đen kịt ngửa bàn tay chẳng thấy. Nhưng không!Những ngọn lửa từ phía dưới phụt lên tỏa sáng rực.
20 La Như Long một phần do tính hiếu kỳ, một phần do hai năm sống trên đảo rất đơn giản, chàng muốn mạo hiểm để thỏa chí bình sinh. Hơn nữa từ nhỏ chàng nghe nói vật kỳ bảo này như hoa Đàm thoắt hiện rồi mất đi, nếu không kịp lấy nó sẽ nuối tiếc suốt đời.