1 Tiên Vân giới, Đông đại lục, Bạch Đế thành, đình viện Nhạc gia.
Mười tám năm về trước….
-Lão gia! Phu nhân cùng công tử, mẹ tròn con vuông.
Nữ tỳ hấp tấp chạy ra ngoài sương phòng, đối với nam nhân trung niên đã sớm đợi đến lòng dạ bồn chồn, báo tin mừng.
2 Thế nhân đối với sinh tử, luôn có một lọai cảm giác đối lập nhau. Nếu như sinh mệnh để con người ta điên cuồng bấu víu lấy, thì tử vong lại là nỗi sợ hãi thường trực.
3 Được! Chuyện này Nhạc mỗ đáp ứng với ngươi.
-Như vậy đành ủy khuất Nhạc thiếu vậy!
-Bất quá là một danh tự ở thế giới này mà thôi, ta hà tất quan tâm.
4 Phi! Ngươi đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, cho chút mặt mũi lại không biết điều. Hiện tại tuyển chọn đi hay không đi, sau đó tự mình lãnh hậu quả.
5 Cảm giác được nam nhân mà mình thương thầm trộm nhớ ôm vào lòng, cùng nhau tựa như thần tiên quyến lữ đồng dạng, song túc song phi trên bầu trời cao là cỡ nào mê hoặc lòng người! Hàn Tuyết tâm đều trở nên lạc lối, hai má ửng hồng.
6 Thân là tổ trưởng tổ điều tra chuyên án hình sự thuộc cục công an thành phố, Nhạc Băng chính là danh cảnh hoa xứng đáng nhất trong tất cả hệ thống cảnh sát của thành phố.
7 -Này Nhạc Băng, cái tên trú ngụ trong pháp bảo kia muốn gây khó dễ cho Nhạc mỗ à?
Nhạc Băng vừa gác máy điện thoại về vị trí, đã nghe một âm thanh tò mò sau lưng, quay đầu lại liền thấy choáng váng.
8 Tiên Vân, Đông đại lục, Bạch Đế thành, Nhạc gia.
Trong một gian phòng, nam nhân trung niên đã đi qua đi lại không biết bao nhiêu lần. Mà khi một bóng đen vừa mới đáp vào, hắn đã không dằn nổi hỏi ngay:
-Rốt cuộc đã điều tra ra tung tích nhi tử ta chưa?
Bóng đen vừa nãy nửa quỳ trên mật đất, nét mặt cung kính:
-Bẩm báo gia chủ, thuộc hạ đã thám thính tin tức của Tôn gia, thậm chí không tiếc dùng Nguyên thần làm đại giới, sử dụng dẫn hồn đối với gia chủ bọn hắn, nhưng như cũ vẫn không thể biết được tung tích thiếu gia.
9 Một chương này toàn sắc tình, viết từ 6 giờ tối, đến hiện tại 12 giờ 13 phút đêm mới xong, hao tổn tinh thần trong lúc đó các ngươi có thể hình dung. Như ngươi không thích cảnh nóng hoàn toàn có thể bỏ qua; nhược bằng đã đọc, nếu không để lại một nút like và thả tim, đừng trách Nhạc mỗ từ nay về sau vô tình viết sắc hời hợt.
10 Hàn Tuyết còn đang ngủ, chợt cảm thấy toàn thân tê dại, cúi đầu xuống ngay lập tức bắt gặp Nhạc Đông Vân đang hăng say gặm lấy trái nho đỏ của nàng, mà một đỉnh núi bên kia cũng bị tay còn lại của hắn vân vê lấy.
11 Phu quân, chúng ta đi hát karaoke nhé?
Hàn Tuyết chờ mong nhìn Nhạc Đông Vân. Dù nàng là con nhà có tiền, bất quá cũng là gia giáo quản nghiêm, hay nói chính xác hơn là Hàn Huy sợ nàng bị nhiễm thói xấu, thành thử không cho nàng đi chơi đêm bao giờ.
12 Đêm giai nhân vốn đang yên tĩnh, bởi vậy khi mà tiếng ò e í e từ xe cảnh sát vang lên thì đặc biệt vui tai. Mọi người đều có chút choáng váng, bức bối nhìn xung quanh.
13 Này, đừng chĩa cục đen đen này vào Nhạc mỗ.
Nhạc Đông Vân mất hứng. Hắn dù mới đến Địa Cầu, nhiều thứ còn không biết, bất quá mấy lần bị Nhạc Băng chĩa súng vào, cũng coi như thông tỏ thứ trước mặt là thủ đoạn mấy người này dùng để áp chế kẻ khác.
14 -Chúng ta hẳn nên đi về đi!
Hàn Tuyết dù sao cũng là thường nhân, tại độ cao ngàn mét trên mây, lại là đêm khuya, không khỏi có chút hơi rét nép vào lòng Nhạc Đông Vân.
15 Nhạc Đông Vân buồn bực nằm lăn lộn trên giường một hồi, lại đứng dậy đi lại khắp nhà. Cuối cùng, hắn không khỏi nhìn chiếc điện thoại di động mới được Hàn Tuyết hướng dẫn cách sử dụng hồi sáng, bấm số của nàng ta:
-Thê tử, ta quá nhàm chán
Hắn dùng giọng mất hết sức lực nói.
16 Tiền không phải là tất cả nhưng thiếu tiền thì khó mà làm việc.
Những năm gần đây lưu truyền câu nói này quả thực không sai. Đầu trọc dưới động lực mạnh mẽ của kim tiền, bỏ mặc ba người Nhạc Đông Vân chạy ra ngoài, sau đó mười lăm phút sau hắn vui vẻ chạy vào:
-Tiểu thư, xe đã sửa xong ngon lành.
17 Tất nhiên, mấy lời kia của Nhạc Đông Vân đại mỹ nữ sẽ không coi là thật, chỉ là trong lòng nàng không khỏi nổi lên ý tưởng:
“Hắn sẽ để ý ta sao?”
Hạ Hà Vân âm thầm liếc qua một bên, chỉ bắt gặp gương mặt thanh tú với sống mũi cao dài.
18 Được rồi!
Nữ nhân trời sinh đối với ma quỷ luôn đặc biệt sợ hãi, Hàn Tuyết nàng ta cũng không ngoại lệ. Bởi vậy Nhạc Đông Vân sau khi hỏi tên âm hồn kia một số chuyện, lại giao cho hắn tiếp tục bảo vệ Hàn Tuyết, cuối cùng phất tay:
-Cho ngươi lui!
…
Tiên Vân đại lục, Nhạc gia
Nhạc Vân Lan đang thong thả ngồi uống trà, bỗng thấy một tên gia nhân hớt hải chạy vào, đối với hắn bẩm báo:
-Gia chủ, có người Lạc gia cầu kiến?
-Ừm
Nhạc Vân Lan nghe đến đây hai mắt bỗng lóe lên, đối với gia nhân phân phó:
-Cho bọn họ vào.
19 Ai?
Nhạc Băng giật mình quay qua, bắt gặp Nhạc Đông Vân đang lúng túng đứng đó, nàng sắc mặt đặc biệt khó coi:
-Là ngươi?
-Cái này…
Nhạc Đông Vân có chút ngượng ngùng không biết làm sao.
20 Một chương này như quả thực có thể, ta khuyên các ngươi tạm thời đừng đọc làm gì. Ta có chút không biết viết sao nên khá ngắn, nhưng mà cố chút. Để coi như là trong tầm một tháng từ khi đặt bút viết chương đầu tiên đến nay, tiến độ là 20c/1.