21 Tất cả các người, trước mặt Đấng, còn không mau CÙY XUỐNG!Nhạc Đông Vân đầy yêu thương nhìn lấy Hàn Tuyết. Có đôi khi hắn tự hỏi, nếu như là một ngày về đến Tiên Vân, mang nàng đi đến trước phụ mẫu nói rằng nàng là của hắn thê tử, vẻ mặt bọn họ sẽ như thế nào? Bởi vì, hắn nói là thê tử, chứ không phải thiếp thất!
Hôn ước định sẵn, Nhạc Đông Vân không phải là không biết.
22 -Vợ, à thê tử! Tên này định bỏ trốn sao?
Nhạc Đông Vân khó hiểu quay qua Nhạc Băng hỏi, đáp lại là ánh mắt đầy khinh bỉ của nàng ta:
-Cậu đánh hắn bị thương nặng như vậy, nếu hắn không muốn tiếp tục ăn đòn thì tất nhiên phải rời đi chứ sao?
-Quào, như vậy sao?
Nhạc Đông Vân dường như mới phát hiện ra điều gì đó mới vậy, biểu tình rất khoa trương:
-Bị đánh như vậy, chưa biết sợ còn tự cho là đúng muốn đi là đi sao?
Hắn nhìn Vương Bằng Phi đang nằm như chết tại góc tường, chầm chậm tiến lại gần.
23 Chưa xong thì thế nào?
Nhạc Đông Vân đối với mấy lời đe dọa kia thậm chí còn không lọt nổi vào tai hắn, chứ đừng nói để lại chút ấn tượng. Có thể là, Nhạc Băng nhưng lại có chút lo được lo mất.
24 Cậu thật sự nghĩ tôi là vợ cậu sao?
Rốt cuộc, Nhạc Băng vẫn phải hỏi thẳng. Nàng thực sự không nghĩ ra cách nào khác để thoát khỏi Nhạc Đông Vân dây dưa, dù cho có đôi lúc, những điều hắn làm khiến nàng thấy cảm động.
25 Ta ngất! Là một cái cô nàng sao? Còn dễ nhìn như vậy?
Nhạc Đông Vân nãy giờ mải thưởng thức đánh nhau, vậy mà quên cả nhận thức giới tính đối phương.
26 Hàn Tuyết tâm sắp lạc lối, chỉ là ngay khi nàng chủ động một điểm, hỏa diễm hừng hực từ Nhạc Đông Vân truyền tới bỗng dưng tắt lịm. Hắn vẻ mặt nhăn nhó, cùng một chút bức bối nhìn Hàn Tuyết, khẽ ôm lấy thân hình mềm mại kia:
-Nương tử, chúng ta nên ngủ thì tốt hơn!
-Ứ hử? Sao vậy?
Hàn Tuyết khó hiểu, cũng không chịu dừng lại mà hai tay ôm lấy nam nhân của mình:
-Nhân gia nhưng là hiện tại nghĩ…
Nhạc Đông Vân khổ sở:
-Ta cũng nghĩ a, nhưng nàng sắp có khách đến thăm rồi.
27 -Chồng, ghé qua trường em một lúc nhé? Em còn chưa xin phép nghỉ học.
Hàn Tuyết quay qua Nhạc Đông Vân nói. Hai người bọn họ sáng nay bảy giờ dậy, cũng không tính là sớm.
28 Hai người bọn họ đi một lúc, quả nhiên ngân hàng nằm cách đó không xa. Sau khi dặn dò Nhạc Đông Vân vài câu, Hàn Tuyết nắm tay hắn, cả hai cùng nhau đi vào.
29 Cảnh sát rất nhanh chạy đến áp giải lũ cướp về đồn, quên, thực ra là áp giải tên cướp duy nhất về đồn. Cướp ngân hàng cũng không phải là việc nhỏ, nhất là giữa thanh thiên bạch nhật.
30 Nhạc Đông Vân vừa vẫy tay với Nhạc Băng xong, sau khi thấy xe cảnh sát của nàng ta đi khuất bèn lấy điện thoại ra…
-Tuyết nhi, nàng có ở đó không?
Hàn Tuyết có chút hết chỗ nói, giọng mất hết sức lực:
-Nếu em không ở đây vậy ai đang trả lời điện thoại của chồng vậy?
-Ừ cũng đúng
Nhạc Đông Vân gật đầu, sau đó tò mò:
-Nàng đang ở nhà à?
-Dạ, người ta được nghỉ một buổi, cần hảo hảo nghỉ ngơi nha, chiều đi học tiếp.
31 Cuộc đối đáp với tên mập tự xưng là đạo diễn kia, âu cũng chỉ là màn thoáng qua dạo đầu trong một ngày không biết làm gì của Nhạc Đông Vân. Hắn có chút cảm khái, dù nói hiện tại đã đầu giờ chiều, cũng coi là quá nửa ngày, bản thân như cũ vẫn lang thang khắp nơi.
32 -Kem đây, kem đây! Kem socola, vani, vị dâu, mãng cầu, mầu gì cũng có. . . kem đây kem đây, kem đặc biệt đây!
Trong cái nắng oi bức mùa hạ, âm thanh rao hàng của người bán kem dạo đặc biệt thu hút.
33 a-Nàng rốt cuộc đang làm cái gì vậy?
Nhạc Đông Vân vừa mới về, đã thấy Hàn Tuyết ngồi co chân trên ghế sofa, dáng điệu xem chừng khá bất nhã. Tất nhiên, này cũng không có gì đáng nói.
34 -Này. . . được rồi!
Nhạc Băng ngữ điệu hòa hoãn, rồi lại có chút ngập ngừng. Bản thân cô ta cũng biết chuyện này nói qua nói lại rốt cuộc cũng chẳng đi vào đâu.
35
-Có thể là, ta không nghĩ theo ngươi cả đời để nhìn lấy tình yêu mà ngươi nói đó có đáng chân thực không.
Nhạc Băng để mặc cho vòng tay Nhạc Đông Vân siết chặt, đối với hắn không phục nói.
36 -A
~Một tiếng kêu khẽ, lại tựa như ngân nga. . . Mà theo đó, khi Nhạc Đông Vân rốt cuộc tại nàng chỗ sâu nhất chuyển động lấy, Nhạc Băng hai tay thật chặt ôm lấy cổ hắn, kiều đồn mềm mại cũng theo đó chuyển động, nghênh hợp cùng với nam nhân từng động tác.
37 -Được rồi, này!
Nhạc Băng rốt cuộc vẫn là có chính sự muốn nói đến, không thể không nhắc nhở hắn:
-Ngươi không quên lý do vì sao mình có mặt tại đây chứ?
-Ừ? Không phải ta ở đây là để thu về nàng Nhạc gia một nàng dâu sao?
Nhạc Đông Vân mang vài phần đùa cợt, tại trên một lọn tóc của nàng tinh nghịch quấn nhẹ lấy.
38 Ngẫm lại, đến Thanh Sơn một chuyến quả thực không sai!
Nhạc Đông Vân có chút khẩn trương. Đã bao nhiêu lần hắn tự hỏi, rằng nếu như những thứ trước mắt đây, kì thực không giống như bản thân hắn nghĩ mà nói, vậy lúc đó hắn sẽ cảm thấy thế nào?
Vui sướng cùng với thất vọng hai từ này, chỉ là lẫn nhau cách một đoạn hồng tuyến.
39 -Bao giờ về?
Lạc Nguyên Dao dao tại trên ngực Nhạc Đông Vân hai bàn tay chống lên, đẩy nhẹ hắn ra. Dù rằng nàng vẫn rất hưởng thụ hắn. . . âu yếm hôn, có điều cứ như vậy, chỉ sợ bản thân hội không thể tập trung nói chuyện.
40 (Chương trước ghi lộn, đúng ra là Nhạc Đông Vân gọi cho Nhạc Băng nha!)
-Ừ. . . cậu có chuyện gì.
Giọng Nhạc Băng rất nhẹ nhàng, dù cho nàng đang hiện tại đang trong cuộc họp quan trọng, dù cho nàng trước giờ vẫn luôn là người tuân thủ nghiêm ngặt quy định không nghe điện thoại trong giờ làm việc,.
Thể loại: Huyền Huyễn, Tiên Hiệp, Trọng Sinh, Ngôn Tình
Số chương: 50