1 Chân trời mới sáng lên rặng mây đỏ lờ mờ. trên đường lộ Lăng Tiêu Thành nhoáng lên một luồng sáng màu trắng. Trương Hằng đã vào thành. Cùng lúc đó, bên cạnh thành thoảng cũng có bóng người, một đám người vui chơi cũng lục tục vào thành.
2 Phương Vân Sơn ở Triệu Quốc chỉ có thể xem như một dãy núi nhỏ không nổi bật, dài chừng vài trăm dặm. trên dãy núi cũng không có đỉnh núi. không có sườn núi hiểm trở.
3 Yến Vũ Tình Tuy rằng bị Đường Phong dùng Định Thân Thuật bậc thấp phong bế tự do hành động, nhưng các loại cảm quan của nàng vẫn tồn tại như trước. Nàng tuyệt đối thật không ngờ.
4 Yến Vũ Tình đi tới trước mặt Trương Hằng, hơi dừng lại một chút, trong đôi mắt mang theo cảm tình phức tạp nhìn lướt trên mặt Trương Hằng trong một cái chớp mắt.
5 Lần này, Trương Hằng thật cẩn thận dùng thần thức cảm nhận ngọc giản màu tím vàng lơ lửng trong đầu kia. bởi vì giờ phút này tu vi của Trương Hằng vẻn vẹn chỉ đạt tới Luyện Khí Kỳ tiền kỳ, còn chưa có thoát khỏi bản chất của người phàm, cho nên cũng không có hình thành thần thức hải chân chính.
6 Giờ phút này Trương Hằng có một loại ảo giác như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, trước đây một khắc hắn còn vì có được công pháp nghịch thiên như thế mà khoái chí.
7 Trương Hằng đứng ở trên linh khí hạ phẩm ô Linh Kiếm, gió mạnh lạnh buốt thổi tay áo hắn vù vù, cảnh vật dưới chân chạy lướt nhanh về phía sau. Lúc mới bắt đầu khống chế linh khí phi hành.
8 Lý Phong vừa thấy người tới đúng là Lạc tiên tử mình đang nói đến. thần sắc trên mặt không khỏi liên tục biến hóa vài lần. Khuôn mặt cũng lúc đỏ lúc trắng, trong mắt lóe ra thân sắc kinh nghi, tức giận.
9 Bất kể là Trương Hằng ở bên cạnh Lý Phong hay là Lạc tiên tử đang chuyển hướng chuẩn bị rời đi đều tuyệt đối không thể tưởng được Lý Phong này không ngờ lại đột nhiên phát điên, ra tay với Lạc Ngưng Tuyết.
10 - Lăng Phi Dương!Sắc mặt Lý Phong bất thiện nhìn nam nhân áo trắng phi hành tới. Trương Hằng ở một bên trong lòng lại lưu ý. Nam nhân áo trắng Lăng Phi Dương này cũng là người nổi bật trong đệ tử nội môn của Tiên Vân Tông, thực lực tuyệt đối không kém gì Lý Phong, là một trong số người theo đuổi Lạc tiên tử.
11 - Bản công tử cầm khối khoáng thạch này. tự nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi. Trương Hằng mô phỏng theo ngữ khí cùng thần thái nói chuyện của Đường Phong lúc bình thường, trong lòng lại đang đè nén hưng phấn vui vẻ.
12 Đi ra sân viện, phát hiện có một người thanh niên khuôn mặt xa lạ đang đứng trước cửa. đang nhìn ngang ngó đọc. giống như đang tìm cái gì. Trương Hằng không khỏi nghi hoặc, thân phận Đường Phong hắn ở nội môn ngây người mấy chục năm.
13 Toàn thân Trương Hằng lúc này đều bốc ra sương trắng, trong cơ thể bắt đầu phân bố ra những tạp chất màu xám. Thấy thế, Trương Hằng không khỏi mừng rỡ.
14 Trương Hằng mở hai mắt, thần quang trong mắt như sinh ra một ngọn lửa ở trong phòng, khiến người ta không dám nhìn thẳng, nhưng thoáng cái liền ảm đạm mất.
15 - Một tháng năm ngày?Nhìn ký hiệu lộ ra trên bảng bế quan. Trương Hằng có chút kinh ngạc không thôi. Một người tu tiên Luyện Khí KỲ bế quan một tháng cũng không phải là một chuyện khiến người ta khiếp sợ, nhưng nếu có thể nhập định một tháng như Trương Hằng.
16 - Âu Dương lão tổ! Ngài nói giỡn rồi. Tuy rằng đáy lòng Trương Hằng nổi lên sóng lớn. nhưng mặt ngoài vẫn không đổi sắc, ngược lại làm ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
17 Trong trí nhớ của Đường Phong, Âu Dương lão tổ thậm chí coi hắn như con cháu thân thuộc. Lúc bình thường cũng luôn chiếu cố hắn. mặc dù trong Phong Hành Môn gặp chuyện gì, vị lão tổ này cũng không chút do dự làm chỗ dựa cho hắn.
18 Trương Hằng vừa nghe chuyện này không ngờ để cập đến bí mật của Phương Vân Sơn cũng không khỏi sinh ra lòng tò mò rất lớn. Thầm nghĩ, nếu không phải mình bị Âu Dương lão tổ khống chế cái mạng nhỏ.
19 - Bí tân của Phương Vân Sơn có liên quan tới Huyết Sát Thần Đế!Âu Dương lão tổ tuy nhẹ nhàng nói ra một câu nhưng nội dung bao hàm trong đó đủ để khiến mọi người kinh hãi.
20 - Đệ tử tinh anh của ba phái trên Phương Vân Sơn này tiến vào động phủ ba lần. hơn nữa, thêm một lần của vị Trưởng lão Phong Hành Môn là đã bốn lần. Vẻ mặt Âu Dương lão tổ mang theo một chút tiếc nuối:- Đáng tiếc, trong năm trăm năm qua.