1 "Hả? Trời cũng không còn sớm nữa, ta phải về thôi. Ngày hôm nay Đồ lão và tiểu tiên sinh trò chuyện. Tiểu tiên sinh hẳn là một người đọc sách có thể tin được, Đồ lão có thể để cho hắn chỉnh lý lại tàng thư".
2 "Thì ra bầy hồ ly này mời ta dạy học, dạy học chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn chính là phân loại sách. Thật không tưởng tượng được lần này về tây sơn trông nom phần mộ của mẫu thân tìm nơi thanh tịnh để đọc sách, rốt cục gặp phải chuyện như vậy.
3 Thông thiên là một đại đạo lý huyền diệu khó giải thích hơn nữa đại bộ phận đều là giảng đạo đức, giới luật. Răn dạy người tu đạo thì phải làm thế nào để tâm không có tạp niệm, không được phép sinh ra tâm địa xấu xa, còn phải tuân thủ các loại giới luật, như trung quân, ái quốc, không được truyền lại pháp thuật, không được hiển lộ tiên thuật, không được làm xằng bậy, ngoài ra còn rất nhiều loại nhân quả báo ứng gì đó.
4 "Ngươi thế nào mà hồn chạy đến đây. . . . "Ngay lúc Hồng Dịch cảm thấy thần hồn của mình không trở về được thân thể, gần như sắp hồn phi phách tán, đột nhiên thấy một tiểu cô nương cả người trắng thuần khiết chạy đến, giữ lấy hồn rồi mang về thân thể của mình.
5 Mấy ngày này, Hồng Dịch sống trong sơn cốc thâm sâu nơi tây sơn, chơi đùa giữa mấy vạn thư sách điển tịch, mọi phiền muộn trong cuộc sống gần như biến mất.
6 Gâu, gâu, gâu. . . . "Hả? Tiếng gì vậy?"Hồng Dịch ngẩng đầu lên nghe, hắn thoáng nghe thấy từ xa xa truyền lại tiếng chó sủa. "Chít chít, chít chít! Chít chít.
7 "Trường kiếm hoành cửu dã, cao quan phất huyền khung, độc bộ thánh minh thế, tứ hải xưng anh hùng? Hay, hay, hay. . . Tứ hải xưng anh hùng, trong thiên hạ, ai là anh hùng?"Nghe xong bốn câu thơ của Hồng Dịch, Bạch Tử Nhạc chấn động toàn thân, tinh tế thưởng thức, chỉ cảm thấy hào khí vô cùng vô tận.
8 Liên tiếp ba, năm ngày sau đó tuyết ngừng rơi. Sơn lâm u cốc như sáng bừng lên dưới ánh dương quang lấp lánh trong tuyết, gần như không có góc nào còn u ám.
9 Tuyết lớn ngừng rơi, Ngọc kinh lại khôi phục lại vẻ phồn hoa náo nhiệt vốn có, đường phố tấp nập người đi lại, các khách điếm lớn lại càng náo nhiệt, như thức ăn, tiệc rượu ở Tụ Nguyên Lầu, các cô nương ở Tán Hoa lầu, bút mặc chỉ nghiên của Tùng Trúc hiên, tơ lụa của Tùng Giang phô, đồ cổ của Ý Cổ lầu, châu báu vàng bạc của Kim Ngọc đường, vân vân, đó đều là những nơi náo nhiệt nhất ở Ngọc kinh.
10 Đi qua mấy khu vườn lớn, qua mấy cái hồ lớn, hơn mười bức tường vây quanh, đi theo lão tổng quản phía sau, Hồng Dịch đi đủ thời gian một bữa cơm cũng tới được trung tâm Hầu phủ.
11 "Quá khứ di đà kinh? Nghe đồn kinh thư này là một trong tam đại kinh trấn tự của Đại thiện tự, thần bí khôn lường, là thuật tu luyện thần hồn tối cao? Tử Nhạc thân là một trong thiên hạ bát đại yêu tiên, cũng vượt ngàn dặm xa xôi để tìm quyển kinh thư này, không ngờ lại được ẩn dấu giữa quyển võ kinh của triều đình.
12 Đại tuyết qua đi, trời lại hửng nắng, mây đen tiêu tán, bầu trời ban đêm thưa thớt một vài ngôi sao, nhưng cũng không được như bầu trời những đêm hè rực rỡ ánh sáng của ngân hà.
13 "Không thể ngờ được ta đạt tới cảnh giới dạ du nhanh như vậy, trong kinh có nói, người tu hành muốn đạt đến cảnh giới dạ du, phải trải qua tu luyện định thần tĩnh tâm ít nhất một năm, mới có thể miễn cưỡng đạt được, làm sao ta có thể đạt được nhanh như vậy nhỉ?"Thần hồn Hồng Dịch xuất xác phiêu phiêu đãng đãng xuất môn dạo chơi, cảm thấy rất hài lòng.
14 "Hổ ma luyện cốt quyền? Không phải là tuyệt học luyện cốt của Đại thiện tự đấy sao? Ngay cả Tử Nhạc cũng không có được, do phải tự mày mò luyện tập cốt pháp, vì vậy phải tốn mất ba năm dùng hổ cốt cao để điều dưỡng mới có thể luyện cốt tới cảnh giới cứng như sắt thép đó sao? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?"Thấy trên đất bày ra quyển Hổ ma luyện cốt quyền, Hồng Dịch cảm thấy hơi kinh ngạc, quyển sách này hắn đã nghe Bạch Tử Nhạc nói qua, cũng biết lai lịch và công hiệu của nó, nhưng từ khi hắn lấy được Di đà kinh từ trong Võ kinh, thì đối với kinh thư bí tịch không còn cảm thấy chấn động nhiều nữa.
15 "Thích khách đã bị bản Hầu giết chết, lui hết ra đi, không nên làm to chuyện tránh kinh động gia quyến, mang thi thể chôn sâu vào. Kính nỗ vệ, mạch đao vệ cũng lui ra.
16 "Thì ra là vậy, nếu như khi hồn xuất xác, thần hồn bị thương, cũng giống như người luyện võ bị thương, có y dược, thầy thuốc chữa trị thì có thể khỏi được, thần hồn là một thứ vô hình vô chất, khi bị thương thì không thể ngày một ngày hai khỏi được, không những không thể tu luyện thậm chí còn bị thương tổn cả đời.
17 Trên đường lớn ngựa xe như nước, đi chừng năm nghìn bộ, Hồng Dịch đến được cửa hàng Quán Sắt Hào(1) ở phía đông Ngọc kinh thành. "Đây là mặt tiền cửa hiệu Quán Sắt Hào.
18 Khiến Hồng Dịch cảm thấy kì quái không phải là việc nữ nhân này giả nam mặc trang phục của trường thái học Quốc Tử Giám, cái khiến hắn kì quái là những lời Huyết Văn Cương từ miệng nàng phát ra.
19 Năm đầu tiên của vương triều Đại Kiền trong vòng sáu mươi năm cũng đến. Lễ hội đêm trong Ngọc kinh thành cũng bắt đầu, tiếng pháo nổ vang lên liên miên khắp nơi, mãi cho đến hừng đông cũng không ngừng lại.
20 Cảm thụ được ý nghĩa câu "Đạo cao một thước, ma cao một trượng", Hồng Dịch mới biết được cho dù Di đà kinh có là vô thượng kinh quyển đồ họa tu luyện thần hồn thì cũng chỉ có thể giữ an toàn cho thần hồn, nhưng phương pháp quan tưởng luyện công cũng không thể giúp người luyện trong chốc lát mà đạt thành tựu.