1 Trong vũ trụ bao la vô cùng vô tận, có một nơi nằm ở trung tâm của tất cả các thiên hà, nơi đó được gọi là Đại Hồng Vũ.
Đại Hồng Vũ có tất thảy ba mươi ba tầng trời, được chia thành ba cõi từ thấp đến cao là cõi hạ thiên, cõi trung thiên và cõi thượng thiên.
2 Trãi qua mấy cuộc bể dâu, tính đến nay, Kiếm Phái Thanh Hà đã truyền qua mười sáu đời chưởng môn.
Kể từ sau khi Thanh Hà tiên tử phi thăng tiên giới, thời kì hoàng kim của Kiếm Phái Thanh Hà cũng dần qua đi.
3 Đêm yên tĩnh, những cơn gió thổi nhẹ qua song cửa.
Giang Nghinh Từ ngồi đấy, mắt nhìn màn đêm sâu thẳm. Chẳng ai biết người thiếu phụ ấy đang nghĩ gì.
4 Giang Nghinh Từ đứng giữa không trung, mắt đẹp toát lên vẻ lạnh lùng. Đó chắc hẳn là ánh mắt mà chưa bao giờ Giang Lưu Nhi nhìn thấy. Một đôi mắt coi rẻ chúng sinh thiên hạ, một đôi mắt cao cao tại thượng, đó không phải đôi mắt của tiên tử mà là đôi mắt của thần linh.
5 Trời sáng, một đàn sơn yến đậu trên những ngọn trúc đua nhau hót ríu rít… Hát ca chán, chúng lại xòe cánh chao lượn, có con lại lười biếng nhảy từ cây này sang cây khác một cách chậm rãi cứ như hệt những gã quý tộc kiểu cách.
6 Khuôn mặt Giang Lưu Nhi vặn vẹo, trắng bệch.
Bên ngoài, tất cả đệ tử của Kiếm Phái Thanh Hà đều lộ rõ nét khẩn trương trên mặt. Chỉ cần Giang Lưu Nhi có thể vượt qua Sinh kiếp bước vào Chân Đan Cảnh thì Thanh Hà tuyệt đối có hy vọng chấn hưng, tìm lại uy danh ngày xưa, ngày mà Kiếm Phái Thanh Hà được tôn làm đệ nhất tu tiên phái của tầng trời thứ mười ba.
7 Đông qua xuân tới, thấm thoát lại bảy năm nữa trôi qua…
Một đêm tĩnh mịch…
Giang Nghinh Từ đang ngồi đọc sách như thường lệ thì chợt ngừng lại, khẽ giọng:
“Đã đến rồi?"
Một hư ảnh hiện ra đứng đối diện với nàng.
8 Một buổi sáng ở Thiên Thảo Viên, Tử Lâm Nhi đang ngồi trên thảm cỏ, cạnh nàng, một con hổ trắng cũng đang nằm nheo mắt.
“Tiểu Bạch. Ngươi nói xem bây giờ tiểu mộc đầu đang làm gì? Hắn có nhớ ta không?”
Hổ trắng ngáp dài không thèm ngó ngàng đến Tử Lâm Nhi.
9 Một vệt lưu quang hướng về Bách Thảo Phong, đang phi hành là một cô gái bề ngoài hai lăm, hai sáu tuổi. Tu tiên giả tuổi thọ cao hơn phàm nhân rất nhiều, nếu như đạo hạnh cao thâm thì sống đến ngàn vạn năm cũng là điều bình thường.
10 “Phúc trưởng lão. Giang sư đệ thế nào?”
Tâm Mị Hồ hướng một người trung niên hỏi.
Người trung niên tên là Phúc Diên, một trong tam đại thái thượng trưởng lão của Minh Nguyệt Cung.
11 Không biết có bao nhiêu nhát kiếm đâm vào người, chỉ thấy trên lưng Giang Lưu Nhi là một bãi huyết nhục mơ hồ.
Mộc Thanh Tử hai tay hóa trảo, thi triển thần thông muốn lấy ra nguyên thần của thiếu niên chỉ còn chút hơi tàn sót lại.
12 Không biết từ khi nào ở tầng trời thứ mười ba lưu truyền một câu chuyện. Kể rằng, có một thiếu niên dung mạo hơn người với mái tóc dài đen nhánh, nụ cười ấm áp và giọng nói êm dịu như nước của sông Trường Thủy.
13 Đám người Lâm Thải Tuyết bắt đầu xâm nhập U Sơn. Ngọn núi này là một trong những nơi cư ngụ của yêu thú quanh khu vực Lâm Gia thành. Hầu hết chúng đều là những yêu thú cấp thấp.
14 Lâm Thải Tuyết đã có một giấc mơ dài. Trong mơ, nàng thấy mình đang bước đi trên một cây cầu… Nàng đi rất lâu… rất lâu… Khi tới giữa cầu, nàng chợt nghe vô số tiếng khóc than từ dưới vọng lên.
15 …
Một con người bằng xương bằng thịt, có cử động, nói năng được, nói tóm lại là một người sống, thì chia thành hai phần rõ rệt là thể xác và linh hồn (còn gọi là nguyên thần).
16 “Nói cho ngươi? Ta tại sao phải nói cho ngươi?” - Dừng một chút, giọng nói kia tiếp tục:
“Ngươi nên biết trên đời không có bữa ăn nào miễn phí. "
Sau phút kích động, Giang Lưu Nhi cũng dần bình tĩnh:
“Ngươi… muốn ta làm gì?”
“Tu luyện.
17 Hôm sau thì Giang Lưu Nhi trở thành hộ vệ canh gác khu biệt viện của Lâm Thải Tuyết. Hắn được phát cho một bộ đồ cũng coi là tươm tất, không còn phải sống trong kho chứa củi mà được ở trong căn phòng dành cho gia nhân.
18 Lâm Thải Tuyết cảm thấy có gì đó khó chịu nơi lồng ngực. Nàng đứng lên, đi ra ngoài, và cứ thế bước đi không mục đích.
Khi đến khu vườn, dưới ánh trăng, nàng thấy một thiếu niên đang ngồi trên ghế đá, dáng vẻ đăm chiêu.
19 Không phải chính muội đã nằng nặc đòi các chủ cho đến đây sao?
Tôn Hạo nói thầm.
Bộ dáng này của nàng không phải lần đầu Tôn Hạo chứng kiến. Vị thiên kim của các chủ này bề ngoài thì đúng là một thiếu nữ mười bảy mười tám, thế nhưng tính nết thì… không khác gì một tiểu cô nương.
20 “Cốc cốc”
Có tiếng gõ cửa vang lên từ ngoài. Giang Lưu Nhi đứng dậy, bước tới mở cửa. Một gương mặt khả ái với nụ cười hết sức đáng yêu xuất hiện trước mắt hắn.