21 Diệp Khải Nguyên thật sự bỏ đi. Thượng Quan Tiểu Tiên lại không giữ chàng lại, chỉ nắm lấy tay chàng tiễn chàng ra đến đầu phố !Vô luận ai nhìn thấy bọn họ, đều nhất định cho rằng bọn họ là châu liên bích hợp, một đôi rất lý tưởng.
22 Màn đêm sâu thẳm. Trong không gian khuya khoắc chỉ có vài chấm sao lấp lánh, dưới ánh sao nhàn nhạt, nơi xa xa mơ hồ có một bóng người lướt đi. Nàng đuổi theo tuy nhanh, nhưng người này càng nhanh hơn.
23 Không có ai cả, người chết người sống đều không có ai cả. Có phòng lửa đèn đã tàn, có phòng ánh đèn đã tắt, quán trọ lạnh lẽo, khoảng sân lạnh lẽo. Thi thể tuy đã được dọn đi, nhưng khắp sân vẫn tràn đầy mùi tanh của máu.
24 Đôi hoa chúc đã cháy sắp hết, những giọt nến vẫn còn chưa khô. Những giọt nến nhất định phải đợi đến lúc cây nến thành tro thì mới khô đi, những cây nến thà chịu bị đốt thành muội cũng chỉ vì để chiếu sáng cho người khác.
25 Nước mắt đã khô, máu cũng đã khô. Dòng nước mắt không còn nhìn thấy nữa, nhưng máu tươi để lại vết tích nhất định phải dùng máu mới rửa sạch được. Dĩ nha hoàn nha, dĩ huyết hoàn huyết.
26 Rượu đã được bày lên. Cái làm say người không phải là rượu mà là Thượng Quan Tiểu Tiên. Sự dịu dàng của nàng, chăm chút của nàng, ánh mắt của nàng, nụ cười của nàng.
27 Trong thiền viện thanh tịnh u nhã,vì trong sân được trồng nhiều trúc. Trúc Lâm. Sân có trúc, thường sẽ khiến người khác cảm thấy thanh thản phong nhã.
28 Đốm sao trên trời. Ánh sao lành lạnh, rơi chiếu trên mặt người này. Khuôn mặt của y cũng phát sáng lên. Ánh sáng xanh?Không có khuôn mặt của ai phát ra ánh sáng xanh như vậy, trừ phi mặt người đó có đeo mặt nạ bằng đồng.
29 Mặt nạ đồng xanh dưới ánh sao sáng lấp lánh. Sắc mặt của Lữ Địch xám xanh, đã méo mó đi, một đôi mắt lồi ra đầy vẻ sợ hãi và thất vọng. Y đến chết cũng không thể nào tin nổi một chuyện.
30 Gió càng lạnh. Diệp Khải Nguyên nghênh gió đi ra, mồ hôi lạnh trên thân người bị gió thổi giống như những hạt băng. Chàng thật sự không dám nán lại trong đại điện đó nữa.
31 Mùng ba, buổi sáng. . . . Diệp Khải Nguyên bước dài trong viện. Y phục trên người chàng vừa dơ vừa nhàu. Ít ra đã mấy ngày không tắm giặt, đầu tóc chàng rối tung, bông hoa trên vạt áo đã khô rồi.
32 Thành thị cổ xưa, phố phường cổ xưa. Con phố này dùng đá xanh lót đường, hẹp và dốc. Trước mặt có chiếc xe lừa, trên xe chất đầy lồng gà, trong lồng đựng đầy gà.
33 Gà dùng nhân sâm nấu vẫn còn đang tỏa khói nghi ngút. Mấy món nhắm rượu cũng bốc mùi thơm lừng. Trúc Diệp Thanh cũng được hâm nóng đúng độ. Người Bắc phương thường hâm nóng rượu trước khi uống.
34 Diệp Khải Nguyên ngơ ngác, Tiểu Tiên cũng ngạc nhiên. Người chết sao lại là Hàn Trinh ? Diệp Khải Nguyên không ngờ, Tiểu Tiên cũng cảm thấy bất ngờ, Hàn Trinh đã chết ở đây còn Đinh Linh Lâm thì sao ?Tiểu Tiên nhẹ nhàng đặt chiếc giường xuống, chầm chậm quay người đi đến trước cửa sổ, mở cửa sổ ra.
35 Diệp Khải Nguyên lại quay đầu đi né tránh ánh mắt của Tiểu Tiên. Vô luận là thật cũng được giả cũng được. Bây giờ cũng không còn quan trọng nữa. Diệp Khải Nguyên thở dài nói:- Khi ta đến cũng không muốn vạch trần chuyện này ra.
Thể loại: Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 50