1 Ầm. . . Một tiếng chấn kình đanh, gọn vang lên khiến vùng Sa Cương vốn chỉ toàn đất đá rung chuyển như lâm cơn địa chấn. Tuy thế, do bụi đất chỉ tung bay duy nhất ở mỗi một hướng là phần đỉnh khô cằn của ngọn đồi cao nhất ở vùng Sa Cương nên có thể hiểu tiếng động không phải do cơn địa chấn.
2 Thiếu bang chủ!Tiếng kêu làm cho bao thi hứng có lẽ chỉ mới tìm thấy của một văn nhân Thiếu gia bay biến. Vị Thiếu gia quay lại với nét mặt có phần giận dỗi, vốn thường có ở những người trẻ tuổi và chưa đến độ thành nhân, mỗi khi gặp chuyện phật ý:- Lại là Thường đại thúc? Đại thúc không thể để muộn hơn một chút sao? Vì đâu phải lúc nào điệt nhi cũng tìm thấy thi hứng dạt dào như vừa rồi.
3 Đối với những nhân vật giang hồ thì vào lúc này ba chữ "U Minh cốc" đã trở thành danh xưng luôn ở trên môi miệng họ. Không những thế, cũng ba chữ "U Minh cốc" kia đã nghiễm nhiên biến thành từ đồng nghĩa với hai chữ "tử thần".
4 Màn trời vẫn tối đen và ở U Minh cốc dĩ nhiên phải là nơi tối đen nhất, tối đến độ nếu xòe bàn tay ra phía trước thì vị tất đã nhìn thấy rõ năm đầu ngón tay, trừ phi người nhìn phải là người có nội lực cực kỳ uyên thâm, khiến mục lực tinh tường khác phàm.
5 Khưu Phúc Linh cười nụ khi nghe Quan Vân Sơn hỏi:- Khưu huynh lưu lại hình như không phải chỉ vì muốn an táng cho những người đã chết?Và Khưu Phúc Linh gật đầu:- Lúc phát hiện tả thủ của họ đều nắm lại, dường như Thiếu Bang chủ có động tâm?Quan Vân Sơn thở dài:- Người có tâm cơ như Khưu huynh khiến tại hạ càng lúc càng khâm phục.
6 Quan Vân Sơn vừa phát hiện một ngách đá hẹp ở cuối động nhưng chưa kịp chui vào thì kình lực quật đến từ phía sau đã đẩy bay Quan Vân Sơn vào ngách đá.
7 Cùng với hấp lực, một luồng lãnh khí mang theo hương hoa thơm ngạt ngào cũng ập đến vào bao trùm lấy thân hình Quan Vân Sơn. Lãnh khí lạnh giá làm cho toàn thân Quan Vân Sơn bị tê buốt, và một lần nữa thần trí Quan Vân Sơn bị tê lịm, như lần bị sức nóng kinh người của Lân Hỏa Đạn Tam Vu Tam Hồi gây ra.
8 Không chút lo sợ, Quan Vân Sơn xạ mắt nhìn thẳng mỹ phụ:- Tại hạ khuyên tôn giá chớ nên vọng động. Còn nguyên nhân vì sao, có lẽ tôn giá đã tự hiểu rõ.
9 Tiếng bước chân người đi đến càng lúc càng gần khiến Quan Vân Sơn phập phồng lo sợ. Sau khi xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh, Quan Vân Sơn dù đang lúc cạn kiệt chân lực vì đã chạy một đỗi đường quá xa cũng cố gắng thực hiện một hành vi cuối cùng.
10 Đột ngột bị hai nữ nhân lạ mặt chợt xuất hiện và bất ngờ từ hai bên nhấc bổng mang đi, Quan Vân Sơn há miệng định kêu, bỗng nghe nữ nhân bên tả gắt khẽ vào tai:- Đừng lên tiếng, trừ phi Thiếu Bang chủ muốn gây kinh động, và lại bị bọn họ tiếp tục xâu xé.
11 Xung quanh vẫn tối đen, đó là nhận định đầu tiên chợt đến với Quan Vân Sơn lúc vừa tỉnh lại. Và liền sau đó những nhận định khác cũng tiếp nối xuất hiện, giúp Quan Vân Sơn càng lúc càng nhận rõ hoàn cảnh đang xảy đến cho bản thân.
12 Cánh cửa mục nát dẫn vào chính điện đã bị xô ngã , Quan Vân Sơn hiểu nhân vật đã gây ra hiện trạng này không phải ai khác ngoài Khưu Phúc Linh. Vừa lúc, Quan Vân Sơn thầm nhận định như thế, chính Khưu Phúc Linh lên tiếng thừa nhận:- Ta đang tọa công ở hậu điện, nghe tiếng động khá lớn vang lên từ phía này, ngỡ Quan đệ lâm địch nên vội đi tìm.
13 Không hề tránh né ánh mắt nhìn đầy oán trách của đạo trưởng Trùng Quang, Quan Vân Sơn cười nhẹ:- Thoát cùng thoát, hoặc chết cùng chết. Điệt nhi đâu thể tự thoát một mình và để cho sư thúc chịu thêm cảnh sanh cầm dù chỉ là một ngày?Đạo trưởng Trùng Quang đành lắc đầu chép miệng:- Người nhân từ và trung hậu như Thiếu Bang chủ chẳng trách đại sư huynh Thái Ất cứ quyết định chọn làm đệ tử ký danh.
14 Thực khách không đông lắm, đó là nhận định đầu tiên của Quan Vân Sơn lúc bước vào một tửu quán khi thời gian chưa thật đúng ngọ. Tuy vậy, trong số những thực khách tình cờ này, Quan Vân Sơn lại nhìn thấy một nhân vật mà thực lòng Quan Vân Sơn không hề muốn chạm mặt.
15 Cố tình tìm trở lại tửu quán ở tiểu trấn, nơi xảy ra chuyện một nén bạc kỳ lạ, Quan Vân Sơn hết sức ngỡ ngàng vì thấy ngôi tửu quán đã bị thiêu rụi. Quan Vân Sơn đến gần hơn và nhận định trận hỏa thiêu có lẽ chỉ mới xảy ra.
16 Vờ như không nhìn thấy những ánh mắt nghi ngờ của bốn nữ lang phe Đông Điền, Quan Vân Sơn đỡ thân hình bất động của Trang Hải Đạo trưởng lên tay và đứng lên:- Đại ân của chư vị đã từng giúp Trang Hải Đạo trưởng an toàn tính mạng, tại hạ nguyện khắc ghi cốt ghi tâm và sau này sẽ tận lực đền đáp.
17 Vầng dương rồi cũng đến lúc ló dạng. Quan Vân Sơn ngây ngất nhìn nguyên một thảm hoa vàng trước mặt và biết rằng chỉ có ánh sáng của vầng dương mới làm cho thảm hoa có sắc vàng.
18 Quan Vân Sơn giận dữ nhìn theo Công Tôn Uyển Uyển đang bỏ đi:- Trang chủ quý trang thật quá xem thường tại hạ. Bọn họ sáu người thì đã có đến ba người bị uy lực của Lân Hỏa Đạn Tam Vu Tam Hồi gây thiệt hại.
19 Vô lượng thọ phật! Bần đạo dù mất mạng cũng quyết không thố lộ ẩn tình, sá gì. . . chỉ là những nhục hình này. . . Chính những tiếng rên rỉ đầy đau đớn của Trang Hải đạo trưởng khiến Quan Vân Sơn chạy mãi vào vùng loạn thạch hiểm trở, và sau cùng đến cả đường quay trở lại chỗ xuất phát cũng không thể nhớ.
20 Giữa một thạch động chỉ lờ mờ sáng, Công Tôn Uyển Uyển đang hậm hực đi đi lại lại:- Chỉ cần ta một lần thoát nạn thôi. Phải, chỉ cần ta một lần thoát nạn thôi, ta sẽ cho lão thất phu Triển Huy Thành biết hậu quả gì sẽ xảy đến cho kẻ phản bội.