1 Đầu giờ Dậu, ánh tà dương càng nhuộm đỏ những chiếc lá phong cuối thu, hệt như lửa, cũng hệt như máu. Một ngôi nhà lá nằm cạnh rừng phong, yên ắng không một bóng người.
2 Phàn Cửu lắc đầu:- Tuyệt đối không!Diêu Kiệt vòng tay xá dài:- Tại hạ đã mạo muội làm phiền, xin thứ tội!Đoạn quay người đi thẳng xuống lầu. Quét mắt nhìn, bất giác giật mình kinh hãi, thì ra Lý Ngọc Côn cùng ba thủ hạ và Châu Hoài Anh đã đi đâu mất dạng.
3 Phàn Cửu lắc đầu, giọng nghiêm túc:- Nói vậy đâu phải, việc ấy đã khiến Phàn mỗ không một ngày an tâm, mười bốn năm dài như sống trong địa ngục tăm tối.
4 Diêu Kiệt ngẫm nghĩ một hồi, đoạn sải bước ra khỏi Trương Ký Lão Điếm. Đến Phong Lâm Độ lẽ ra phải đi về cửa hướng Tây, song chàng lại đi về hướng cửa Đông, hẳn là chàng e ngại điều gì đó.
5 . . . thiếu 1 trang. . . - Bách Long huynh cả đời xem tiền tài như phấn thổ, làm gì có bảo tàng?Diêu Kiệt lẩm bẩm:- Vậy thì lạ thật!Tiêu Nhất Phong bỗng hỏi:- Việc hỏa thiêu ngôi nhà, có biết là do ý của ai không?- Đó là ý của Châu Hoài Anh cô nương, theo lời nàng ta nói, Châu lão tiên sinh lúc còn sống đã dặn bảo như vậy.
6 Diêu Kiệt ngạc nhiên hỏi:- Vì sao vậy?- Để khỏi khiến người chú ý!Diêu Kiệt gật đầu cười:- Tôn giá cũng khá là thận trọng. Hai người khinh công đều cao tuyệt, chẳng mấy chốc trấn Lạc Hà đã hiện ra trong tầm mắt.
7 Phàn Cửu mỉm cười:-Tuy không phải thiết chứng, nhưng cũng gần như vậy!Diêu Kiệt nhíu mày:- Có thể cho biết chăng?Phàn Cửu gật đầu:- Đương nhiên có thể.
8 Tiêu Nhất Phong ngắt lời:- Cao Như Đăng trải qua cuộc sống vốn rất nhiều năm trong giới hắc đạo, đã quen thói tham lam, khó mà sửa đổi được trong một thời gian ngắn, chúng ta nên thận trọng đề phòng vẫn hơn.
9 Châu Hoài Anh bỗng hỏi:- Diêu huynh đã phát hiện ra manh mối gì chưa?Diêu Kiệt lắc đầu:- Chưa. Châu Hoài Anh chau mày:- Diêu huynh bảo Hoài Anh chui rúc trong khách điếm, thật buồn chết được, ước gì có thể cùng Diêu huynh rời khỏi đây ngay.
10 Tiêu Ngọc Yến thản nhiên tiếp lời:- Cũng chẳng có gì lạ, tiền bạc ai mà không ham thích?Tiêu Nhất Phong mỉm cười:- Bởi vậy phụ thân mới phải nhờ đến ngươi, Cao Như Đăng thương tiền hơn tính mạng, nhưng y càng mê sắc hơn, dây dài thả diều xa, đế cho y ngắm nhìn, y tưởng tượng, rổi sẽ không còn có ý định ám hại chúng ta nữa.
11 Châu Hoài Anh lạnh lùng nói:- Bổn cô nương xin nói trước, nếu hung thủ sát hại tiên phụ mà không phải Diêu Kiệt thì. . . Phùng Vũ Lân ngắt lời:- Tại hạ đã nói rồi, sẵn sàng với cái đầu trên cổ bảo đảm.
12 Cao Như Đăng giọng khích động hơn:- Tiêu Nhất Phong tự xưng Ngọc Diện Hiệp, tự cho là người giới chính phái mà lại lén lút gây ra tội ác, chẳng những cướp bạc mà còn sát hại bốn mươi bảy người, báo hại Cẩm Y Đạo Phàn Cửu bị hình bộ đại đường truy nã khắp nơi, tổng bộ đầu Thương Châu bị trị tội, chẳng đáng căm hận hay sao?Ngưng chốc lát, trầm giọng nói tiếp:- Nghe dâu khi xưa lệnh tôn chính vì truy tra vụ cướp quan ngân mới bị sát hại, nếu việc ấy cũng là do Tiêu Nhất Phong gây ra thì thật đáng ghê tởm.
13 Cao Như Đăng nói tiếp:- Dù không phải thân sinh thì cũng có công ơn dưỡng dục, cô nương cứ xem Tiêu đại hiệp là thân phụ cũng được thôi. Tiêu Ngọc Yến giọng ấm ức:- Nhưng ông ấy không chút thương xót tiểu nữ, biết rõ trong lòng tiểu nữ đã có Phùng Vũ Lân vậy mà vẫn ép buộc tiểu nữ.
14 - Vụ cướp quan ngân đã xảy ra tại Thương Châu, không bao giờ lại ngàn dặm xa xôi vận chuyển đến đây cất giấu. Còn vể lệnh tôn thì là mất tích tại Mạnh Châu, cho dù đã ngộ hại thì hung thủ cũng đâu thể ở tại Lạc Hà này.
15 Diêu Kiệt vừa vào đến trong rừng, liền vận hết nhãn lực sục tìm, khu rừng này tuy cành lá rậm rạp, nhưng khoảng cách giữa cây này với cây kia cũng khá rộng, vậy mà ngay một chú thỏ con cũng chẳng thấy.
16 Tiêu Ngọc Yến giọng nghiêm túc:- Chính Tiêu Nhất Phong đã nói. Diêu Kiệt bình thản:- Đa tạ cô nương đã cho biết nội tình, tại hạ sẽ liệu bề ứng phó. - Còn điều này nữa, xin thiếu hiệp chấp thuận cho.
17 Cao Như Đăng buông tiếng cười vang, hồi lâu mới ngưng cười, trầm giọng nói:- Mỗi nén năm mươi lạng, mỗi rương là một ngàn nén, bốn rương tổng cộng đúng hai mươi vạn lạng.
18 Cao Như Đăng nhấn mạnh giọng:- Cao mỗ xin nhắc tôn giá một điều, Cao mỗ phen này đến đây có dẫn theo lão Tam và lão Tứ. Châu Bách Long cười khảy ngắt lời:- Bọn họ chẳng chịu nổi một ngón tay của lão phu.
19 Một ngôi nhà nhỏ nằm sâu trong rừng trúc, bên trong ánh đèn leo lét, dưới đất là một chiếc chiếu, Diêu Kiệt nằm trên ấy, sắc mặt trắng bệch, hơi thở gấp rút, hiển nhiên đã bất tĩnh nhân sự.
20 Châu Hoài Anh não nùng nói:- Tiểu nữ không tiện phê bình Cẩm Y Đạo Phàn Cửu, phen này liều chết đến đây hoàn toàn là vì cứu Diêu thiếu hiệp, xin Cao đà chủ hãy tin vào lòng thành của tiểu nữ.