1 Trăng sáng sao thưa. Đêm đã sâu. Trên phố dài không có người nào đi, ánh đèn cũng đã tắt hết, Tuyết Phi Bằng thúc ngựa vòng qua, giống như đã bước vào một thế giới khác.
2 Qua cầu đá, lên đường lớn. Sau nửa giờ, Tuyết Mạn Thiên đã vào tới thị trấn. Thời gian còn sớm, đường lớn hẻm nhỏ đã có không ít người đi lại, điều đó càng tiện cho việc theo dõi của Tuyết Phi Bằng.
3 Sở Lãng lùi ra mấy trượng, thân hình di chuyển, chênh chếch luồn qua một bên, sãi chân chạy mau, dần dần bớt hồi hộp. Gió thổi sóng tùng như sóng cuốn, ngoài chuyện đó ra chỉ có tiếng chim kêu ríu rít, Sở Lãng vừa đi vừa cẩn thận quan sát chung quanh.
4 Chiều buông. Trong mật thất không thấy ánh nắng mặt trời, suốt mười hai giờ lúc nào cũng thế, căn bản không có cái gọi là ngày đêm. Đó là gian mật thất thứ hai, không có vô số gương đồng, cũng không có Khổng Minh đăng sáng rực.
5 Ánh sáng hỏa tập xa dần, gió thổi qua, trên một cây tùng một tràng tiếng rào rào khẽ vang lên, một cái bóng người như hồn ma lướt xuống. Y thân hình cao gầy, tóc bạc phơ phơ, sắc mặt cũng như tuyết trắng, ngay đôi mắt cũng chỉ có tròng trắng, nhưng lại mặc một cái áo đen, trên thêu một con quái thú lớn.
6 Giữa trưa, mây tuy nhiều nhưng mỏng. Mây thu giống như the mỏng, ánh nắng xuyên qua một lớp the mỏng chiếu xuống, lại càng nhợt nhạt, đi dưới ánh nắng ấy đương nhiên rất thoải mái, huống hồ ngồi trong xe ngựa? Người đánh xe hoàn toàn không phải là Lâm Thành, mà là một xa phu tên Đinh Phong, đều không quen biết Sở Lãng và Thẩm Thăng Y.
7 Đêm chưa sâu, phía ngoài tĩnh viện của khách sạn Ngũ Phúc hoàn toàn không yên tĩnh, nhưng bên trong thì một tiếng động cũng không có, yên tĩnh tới mức đáng sợ.
8 Ba người bọn Sở Lãng săn được mấy con gà rừng thỏ rừng trở về, được Mai Ngọc Sương cho biết ông già bị Thẩm Thăng Y thuyết phục thu họ làm đồ đệ, không người nào không mừng rỡ vì được quá cả lòng mong đợi.