1 Gã thiếu niên nắm chặt thanh đao, cán đao có cột một vuông khăn. Vuông khăn đỏ, màu đỏ của máu, mấy chéo khăn phất phất trong gió, phản chiếu ánh mặt trời chói mắt.
2 Tự nhiên trong lòng của Đào Thư Hương, Lữ Ngọc Hồ là bậc anh hùng. Đào Thư Hương ngồi trên cái ghế mây rộng có lót nệm viền kim tuyến, nàng ngồi dựa nghiêng.
3 Thành này chưa phải là thị trấn lớn, nhưng cũng khá phồn thịnh. Chợ búa, hàng quán vầy vầy. Quán ăn, quán rượu, tự nhiên là có đông người, đủ hạng, kể cả bọn lừa đảo gian manh.
4 Cỗ xe vừa dừng lại thì Thư Hương đã nhảy xuống và tên phu xe chỉ vào nhà :- Trong đó. Triệu đại ca đang tiếp người bạn trong đó, phải không bận thì dễ đi được không.
5 Nếu ai đã gặp Vương đại nương cũng đều nhận thấy được bà ta là người đàn bà phi thường. Nếu ai đã nói Mai thư là con người thanh nhã, xuất sắc, thì khi gặp Vương đại nương rồi chắc chắn sẽ rút lời khen không dám nói ra.
6 Không hiểu sao câu hỏi của Vương đại nương làm cho Thư Hương cảm thấy nhột nhạt. Nàng mang máng nghĩ rằng bà ta đã nhìn thấy thấu ruột gan mình. Cũng có thể do "có tật giật mình", cũng có thể do ánh mắt của Vương đại nương quá sắc làm cho nàng nghĩ như thế.
7 Thư Hương chú mục nhìn kỹ, nàng nhận ra ngay đó là cô gái áo hồng mà ban trưa khi mới vào tới ngôi lầu nhỏ, nàng đã thấy cô ta khóc la ở hành lang, cô gái mà Mai thư bảo "thần kinh bị xúc động".
8 Không ai biết hắn tên gì, chỉ biết hắn họ Lưu. Cũng không ai biết hắn làm nghề gì, chỉ nghe những người biết hắn đều gọi hắn là "Lưu tiên sinh". Có lẽ do dáng cách đạo mạo của hắn, quả thật, trông hắn có phong tư như một tiên ông.
9 Sao càng lúc càng thưa và cuối cùng cũng tan mất. Phía trời đông đã lố vừng hồng. Bây giờ, một ngày mới thật trôi qua. Thư Hương chợt cảm thấy mình lớn hẳn hơn nhiều.
10 Tiếng pháo lại nổ dòn. Phong tục ở đây thật lạ. Thông thường đám cưới khi rước dâu về tới cửa thì pháo mới nổ lên, và khi phò cô dâu vào tiền đường, pháo mới nổ lên lần nữa.
11 Người ta nói một người khi đã luyện ám khí đến một trình độ thật cao thì tay chưa động mà ám khí đã bay ra. Và, khi nạn nhân phát giác thì ám khí đã vào mình.
12 Càng nhìn bộ mặt tròn tròn đầy thịt trắng hồng của Trương Dị, Thư Hương bỗng thấy con người của hắn quả là. . . dị hợm. Hơn một chút nữa, nàng bỗng thấy hắn quá ngu.
13 Cuối cùng là Thư Hương đã kiếm được đồng tiền mà trong đời nàng mới kiếm được lần thứ nhất bằng chính cái lực của mình. Một đồng tiền thật là khó kiếm.
14 Những ai mở quán ăn đều rất tôn trọng một nguyên tắc: "Có nhiều bạc là. . . Đại gia". Hồng Nương cũng được, Hắc Nương cũng được, chỉ cần một tiệc cỡ hai mươi lượng là.
15 Có thể chỗ đáng tiền của Trương Hảo Nhi là nơi đó. Chẳng những nàng biết vào lúc nào thì nên nói những câu gì, nàng lại còn biết đối với hạng người nào phải dùng những câu nói ra sao.
16 Bây giờ thì bắt đầu vào một con đường mới. Cho dầu là ngày hạ, cho dầu là mùa nóng bức, nhưng ban đêm đi trên con đường trống, gió lồng lộng thổi, da thịt con người mát rượi mà lòng người cũng nghe mát rượi.
17 Phía ngoài gần cửa bước vào có gắn tấm gương thật lớn. Tấm gương thâu hết cả gian phòng. Đúng là người biết trang hoàng một cái phòng ngủ, vừa có chỗ đặt bồn tắm, mặt gương nuốt trọn và tắm như thế thật là thích thú.
18 Nhìn hai người một hồi, Trương Hảo Nhi háy háy mắt với Lữ Ngọc Hồ :- Ít nhất anh cũng phải hỏi, như là "cô nương quí tánh"? A. . . "cô nương đại danh"? A.
19 Thật lâu, Trương Hảo Nhi lắc đầu thở dài sườn sượt :- Thật hết biết nổi cô rồi. Tôi đã làm hết sức để tạo cho cô có được cơ hội tốt, chắc cô cũng biết điều ấy chớ?Thư Hương gật gật :- Tôi biết.
20 Trước bàn thờ giăng giăng hỷ trướng. Cặp "Hồng Đăng Long Phụng" ngọn đã sáng cao. Ánh sáng hồng đăng rọi vào mặt Trương Hảo Nhi, da mặt cô ta ửng hồng mịn bóng.
Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp, Truyện Teen, Xuyên Không
Số chương: 12