1 Thế mà nơi đây lại có một ngôi nhà, thì người sống trong ngôi nhà là người mai danh ẩn tích nên mới tìm vào chốn này để yên thân. Căn phòng giữa của ngôi nhà, ngọn bạch lạp được thắp sáng chiếu rọi qua những quyên sách đủ loại chất thành từng ngăn.
2 Đi qua nhiều trấn, đã gần tới tòa cổ miếu rồi dừng lại. Bỗng nhiên có hai bóng đen xuất hiện đằng trước. Một giọng nói khàn khàn của một trong hai bóng đen vang lên :- Có phải ngôi cổ miếu này không?Giọng thanh hơn đáp :- Đúng! Thằng già kia có phải ở trong đó không?- Lẽ dĩ nhiên!- Vậy còn chờ gì mà ta không vào?- Không được!- Cái gì không được? Sợ thì để ta.
3 Trời bắt đầu rực sáng! Dung Sơn cổ tự đã qua một đêm dài lạnh lẽo. Ánh nắng bắt đầu xuyên qua cành cây kẽ lá, núi đồi, phá võ những cái gì âm u rùng rợn.
4 Trịnh Kiếm Hồng thấy Liệt Đương đạo trưởng quá xúc động, suýt chút nữa ngã qụy xuống đất, chàng vội vã chạy đỡ ông ta và nói :- Thưa đạo trưởng, bây giờ tôi đã hiểu rõ bọn Ma Tinh định suy tôn tôi lên ngôi vị ấy để làm nhục Võ lâm Tôn chủ đời trước và Thần Long kỳ hiệp.
5 Trịnh Kiếm Hồng giật mình :- Thật vậy à. - Đúng. - Cờ cũng hay, kiếm thuật cũng giỏi quả là người hiếm có. Nhưng lão bá có biết tên họ người ấy không.
6 Thiếu nữ ngắt lời :- Không biết võ công, tôi lại càng thêm kính phục. - Vì sao?- Rất dễ hiểu, nếu công tử biết võ công thì không có gì là lạ, đàng này không biết võ công mà dám đâm đầu vào chỗ nguy hiểm, thật là người can đảm dám đáng khen.
7 Huyết Thủ Cuồng Sinh nghe nói mừng ra mặt, liền buông vạt áo Bạch Y Long Nữ ra và quay lại giải huyệt cho Trịnh Kiếm Hồng. - Tốt lắm!. . Mày đọc đi!. .
8 Trịnh Kiếm Hồng cả kinh vội chụp nắm lấy tay bà lão, thì bàn tay bà đã lạnh ngắt. Bà đã chết rồi. Trên trời mây đen che phủ một màu tối sầm. Vài chiếc lá vàng buông mình lả chả rơi như thể tiễn đưa ngưòí đi về bên kia cõi chết.
9 Vách đá bị ngọn chưởng đấm thủng một lỗ bằng bàn tay. Trịnh Kiếm Hồng đang nằm trên giường bỗng thấy vách đá bị chọc thủng. Chàng mở tròn mắt kinh ngạc hỏi lớn :- Ai đó?- Lão phu mà.
10 Dứt lời, Âm Dương song quái đọc khẩu quyết nội công tâm pháp ra cho Kiếm Hồng nghe và dùng tay chỉ rõ kỳ kinh bát mạch, và ba trăm sáu chục huyệt đạo trong toàn thân cho chàng rõ.
11 Ở tận đầu đường vào thị trấn thoạt xuất hiện một bóng người bay xẹt tới với tốc độ nhanh như chớp làm người trông thấy phải rùng mình kinh sợ. Bóng ấy không ai khác hơn là Trịnh Kiếm Hồng.
12 - Lão bá có diệu kế gì?- Rất đơn giản! Lúc trước hiền điệt đọc Đại Thần bảo kinh cho y nghe, thiết tưởng trong thời gian ngắn này y chưa tập luyện được gì đâu.
13 Trịnh Kiếm Hồng nói bằng giọng đanh thép :- Tôi cũng có ý định đi tìm bọn chúng. Thiếu nữ mở tròn xoe đôi mắt, kinh ngạc hỏi :- Công tử không sợ?Trịnh Kiếm Hồng quắc mắt, lớn tiếng đáp :- Tôi mà sợ chúng? Còn lâu!Thiếu nữ liếc nhìn Trịnh Kiếm Hồng, mỉm cười nói :- Khí phách lắm.
14 Trịnh Kiếm Hồng lộ nét giận dữ hét lớn :- À. . . thì ra chính là cô đấy mà!Rồi vung tay định đánh vào Mạch môn của nàng một chưởng. Thiếu nữ tuy trong lòng hơi sợ, nhưng không vì thế mà né tránh.
15 Tiếng ho đó chính là tiếng ho của cha chàng. Trong tiếng ho có thêm tiếng thở mệt nhọc tỏ vẻ đau đớn đến cùng cực. Chàng kinh mang, quên cả mọi hiểm nguy nhảy bổ đến và kêu :- Cha! Cha có sao không?- Con về đó hả?- Vâng!- Chỉ một mình con?- Phải.
16 Trịnh Kiếm Hồng cười lạt một tiếng rồi đứng yên, không nói một lời. Đỗ Thu Linh tuy hết sức kinh ngạc, nhưng vốn là người thông minh, nàng đã hiểu chuyện này nhất định là phải có nguyên nhân, chớ không lẽ Trịnh Kiếm Hồng dám mở miệng ăn nói hồ đồ như vậy được.
17 Nghĩ vậy, Trịnh Kiếm Hồng hơi tái mặt, nghi ngờ Lãnh Diện Tiên Vườn chính là Bích Linh Ma Ảnh, định đi truy nã. Song Trịnh Kiếm Hồng lại nghĩ, nếu quả đúng là lão Ma Ảnh chắc chắn lão chạy trốn rồi, chớ đâu còn lai vãng ở đây.
18 Thấy tình trạng càng lúc càng căng thẳng, Đỗ Thu Linh đâm ra lo sợ vô cùng. Nàng nghe thấy lời nói của các nhân vật cao thủ, biết rằng nhóm người này không nói láo, nhưng Trịnh Kiếm Hồng cũng không phải là người gian trá.
19 Liệt Đương đạo trưởng nghe vậy liền hỏi :- Thế, sư thúc tính sao?- Chỉ có cách là tùy cơ ứng biến. Tuy tôi chưa đương đầu đối địch với Bích Linh Ma Ảnh, nhưng tôi tin công lực y không thua Thần Long Kỳ Hiệp.
20 Vừa ra khỏi cổng môn, Trịnh Kiếm Hồng đảo mắt nhìn thấy về phía tay phải có một người đang đâm đầu chạy bất kể trời đất. Phía sau có một tốp cao thủ phái Võ Đang rượt theo.