21 Đào Liễu cười :- Thật không hiểu tại sao mà tiểu thơ lại không thèm chú ý gì hết, đã thấy tôi là Đào Liễu, hay ít nhất cũng là quá giống Đào Liễu, đáng lẽ mọi cử chỉ của tôi, tiểu thơ phải để ý, thế nhưng khi tôi cố ý làm đổ trà và trao cho tiểu thơ một mảnh giấy vo tròn tiểu thơ cũng không thấy, để cho nó rơi ngay chỗ ngồi, cũng may, chút nữa là tôi bị chúng hại rồi.
22 Cửa lớn đóng im lìm. Trên cửa, cao khoảng tới ngực, có một cái cửa nhỏ, khi Trương Dị nắm vòng cửa lắc lắc thì cánh cửa nhỏ bên trên mở ra. Một cái đầu chờm bờm, một cái thẹo vắt ngang mép tai xuống cằm hiện ở khung cửa nhỏ, bộ mặt thật hung ác và giọng nói ồ ồ :- Cái gì?Trương Dị hỏi :- Không biết à?Cái môi như dề thịt của người trong cửa trề ra như con đỉa :- Ai biết?Trương Dị cười :- Kim Râu biết!Không biết hắn trao vật gì vô trong cửa và nói tiếp :- Mang cái này trao cho Kim Râu, hắn sẽ biết.
23 Thư Hương giận gần ói mật. Đúng là thứ giọng điệu của. . . heo hèm. Và nàng nhìn lại, Trương Dị vẫn cắm đầu vào tụ bài của hắn, cắm đầu trên mười lượng.
24 Lữ Ngọc Hồ quả là một con người minh bạch. Thấy chuyện là nói, nói là làm, hành động không một chút gì có gợn hơi miễn cưỡng. Đó là loại "hào khí hừng hừng".
25 Luồn ra được khỏi đám rừng người trong sòng bạc, vừa khép cửa là Lữ Ngọc Hồ chạm vào một người, hắn vốn đã chân hư đá chân siêu, đụng một cái quá mạnh càng làm cho hắn xiểng niểng.
26 Trời đã sáng tỏ. Y như một phép màu, Thư Hương có cảm tưởng như trời đang tối, vụt sáng trưng. Nhìn vào bức tường xám xịt trước mắt, nhìn lại bức tường đang dựa phía sau lưng, nàng dụi dụi mắt và nhận ra rằng mình đã ngủ một giấc khá say.
27 Con hẻm hẹp nhưng thật là yên tịnh. Trên đầu tường cao, tàng cây giao nhau khiến buổi trưa mùa hạ ở đây thật mát. Thư Hương nhìn Lữ Ngọc Hồ và bật cười :- Thật không ngờ có quá nhiều người tranh nhau để mời đãi anh.
28 Bây giờ thì Thư Hương đã biết tóc ở đâu bay ra ngoài sân nhiều quá như thế. Nhưng có một chuyện làm nàng muốn điên đầu là không hiểu tại sao bao nhiêu con bạc ở đây bỗng biến thành Hòa thượng?Trong nhà thật lớn.
29 Nhìn theo đám người bỏ chạy như gặp quỷ ấy, Thư Hương cười :- Xem chừng uy phong của anh cũng không phải nhỏ đâu, bọn chúng không dám ló ra rồi. Lữ Ngọc Hồ làm thinh, hắn không nói mà cũng không cười.
30 Trà đã nguội cả rồi nhưng Thư Hương đang khát. Giá như mấy ngày trước đây, nàng nhất định sẽ bưng ba chén trà uống cạn rồi, nhưng bây giờ thì không. Bây giờ thì nàng đã "lớn" rồi.
31 Chỉ có lão Hòa thượng là vẫn nghiêm trang đến lạnh lùng, mắt của ông ta không một người nào dám nhìn ngay. Ông ta ngó Thư Hương chầm chập và hỏi :- Cô nương đến đây hồi trưa này?Thư Hương đáp :- Lúc đó mới vừa quá ngọ một chút thôi.
32 Không phải chỉ có những cao thủ mới nhận ra cú đánh kinh khiếp của Vô Sắc đại sư, mà ngay cả Thư Hương, một người được coi như chỉ quọt quẹt đôi ba miếng, cũng vẫn thấy được cái nguy cơ mất mạng của Lữ Ngọc Hồ.
33 Thư Hương làm thinh lâu quá, Lữ Ngọc Hồ vụt hỏi :- Vừa rồi chúng ta nói chuyện tới đâu?Thư Hương ửng mặt cười :- Nói về bốn vị Hộ pháp của Thiếu Lâm. Lữ Ngọc Hồ nói :- Hai vị Đại Hộ pháp là hai người lớn tuổi, tu vi cao thâm, trừ khi đại sự, còn thì bình thường rất ít ra mặt.
34 Hủ tiếu vò viên thật nóng. Chỉ cần nóng thì dầu có dở cũng chẳng khó ăn. Thư Hương gắp một miếng cho vào miệng và nàng đặt đũa xuống nhìn chăm chăm vào mặt Lữ Ngọc Hồ.
35 Thấy dáng cách của Thư Hương, Lữ Ngọc Hồ cũng bật cười. Thư Hương vụt ngẩng mặt lên trừng hắn :- Cười cái gì?Lữ Ngọc Hồ cười :- Tôi chợt nhớ một câu nói, câu nói này không những thú vị mà lại còn có lý hết sức.
36 Thư Hương vẫn phải công nhận đó là một người đàn bà quả thật đáng đợi. Một người đàn bà quả thật đáng nhìn. Thế nhưng nàng vẫn cứ cắn môi cúi gầm mặt xuống.
37 Ở đời có những chuyện rất lạ lùng. Người ta thường sợ tiếng gọi là "ma kêu", "quỷ khóc", nói chung là người ta rất sợ những tiếng động đầy vẻ bí mật, ma quái, nhưng có trường hợp không có một tiếng động gì cả thì cái sợ lại khủng khiếp hơn lên.
38 Nhìn bờ vai rung rẩy của bà, Đào Đại Gia cắn môi cúi mặt. . . Thật lâu, Vương tam nương ngẩng mặt lên, nước mắt đầm đìa trên má nhưng giọng bà ráo hoảnh :- Đào huynh oán hận tiểu muội lắm phải không?Đào Đại Gia lắc đầu :- Không, ngu huynh không hề oán hận gì cả, ngu huynh không dám trách Vương muội mà chỉ thấy mình bạc phước.
39 Một lúc sau Đào Đại Gia nói :- Có những người đến Cẩm Tú sơn trang chỉ để viếng thăm, không hiểu họ có dụng ý gì không thì không biết, nhưng có một số đến đây không phải với mục đích nhờ vã về tiền bạc, Liễu Phong Cốt là một trong số đó.
40 Khi người ta đã sợ thì nhiều trường hợp khác nhau nhưng tâm trạng lại giống nhau. Tên đánh xe này cũng thế. Hồi mới thót lên xe và cho đến khi đi vào truông tối, chẳng những hắn không sợ sệt gì mà lại còn vô cùng tin tưởng.
Thể loại: Xuyên Không, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn, Trọng Sinh
Số chương: 15