41 Cũng giống y như đêm trước, trong đại điện của Phàn Âm tự cũng vẫn có đèn. Chỉ khác hơn là ánh đèn bữa nay không được tỏ lắm. Ánh đèn không tỏ, nhưng đứng bên ngoài, đứng trong bóng tối, nhìn vào trong cũng thấy rất rõ ràng.
42 Trong cỗ quan tài không phải chỉ có cánh tay không, mà còn có một người nguyên vẹn. Không phải thây ma, vì có cựa quậy chớ không phải cứng đơ. Nhưng sao lại y như là có.
43 Nhìn vào dáng cách của họ, Thư Hương chợt nhận ra họ chỉ xem nàng như một đứa con nít lên ba. Lưu tiên sinh, Vương đại nương và cả Trương Hảo Nhi, một trong ba người ấy, họ chỉ cần búng một ngón tay là nàng cũng đủ nằm dài, có tức có hận họ cách mấy nàng cũng không làm gì được họ.
44 Liễu Phong Cốt không có dối. Hy vọng của Thư Hương không bị mất. Trương Dị quả đã tới rồi. Ở đời, nếu chịu khó quan sát cho kỹ thì bất cứ con người nào, bất cứ lúc nào cũng đều có thể cải biến, một sự cải biến ngoài sức tưởng tượng của con người.
45 Thật lâu, Thư Hương nhìn thẳng vào mặt Liễu Phong Cốt và gằn giọng :- Đến bây giờ, nghĩa là cuối cùng rồi ngươi cũng vẫn phải lộ mặt thật của ngươi ra.
46 Thấy Đào Liễu bước lại, Thư Hương trừng mắt nhìn cô ta, nhưng cô ta làm như không thấy, cứ cười nói với Liễu Phong Cốt :- Liễu gia không biết chớ tiểu thơ của tôi là người vốn có lòng nhân, vì sợ Lữ thiếu gia phải chịu đau đớn mà trước sau gì rồi cũng phải chết, cho nên dùng cách nói khích như thế để cho Lữ thiếu gia được chết cho yên lành hơn đó.
47 Phục Hổ Dương Uy tức là chiêu thứ một trăm lẻ tám của Phục Hổ quyền. Nó là chiêu tối hậu. Nếu bắt đầu từ chiêu thứ nhất, trừ trường hợp thao dượt, còn nếu giao đấu mà dùng đến chiêu này thì bất cứ ai cũng phải kiệt sức.
48 Nhìn Trương Hảo Nhi và Vương đại nương nằm bẹt nhẹp một đống như đống thịt và nhìn thái độ hồng hộc của Liễu Phong Cốt, Lữ Ngọc Hồ chép miệng thở ra :- Xem chừng muốn làm "Đại hiệp", nhất là Đại hiệp Giang Nam này khó quá, chẳng những phải biết làm ác mà còn phải biết chửi rủa, phải có da mặt thật dầy mới được.