1 Tiếng ngựa hí tiếp liền nhau rền vang cả sơn cốc. Vầng mặt trời đỏ ối như quả cầu lửa khuất dần xuống đỉnh núi phía Tây. Thảo nguyên bao la tiếp giáp với sa mạc hút cả tầm mắt tiếp giáp với chân trời, hoàn toàn không có bóng dáng dân cư, ngay đến cả một cái lều du mục cũng không.
2 Lão nhân rời khỏi lưng lạc đà nhảy xuống nhưng không nói gì với Khấu Anh Kiệt, bước tới tử thi tên thủ lĩnh dùng chân lật lại xem rõ gật gật đầu. Khấu Anh Kiệt không nén nổi tò mò hỏi :- Ông biết hắn sao?Lão hừ một tiếng đáp :- Đâu chỉ biết mà thôi!Nói xong bước tới gần Khấu Anh Kiệt.
3 Bấy giờ đã tới canh ba, tiếng vó ngựa dồn dập làm cảnh tĩnh mịch của sa mạc sôi động hẳn lên, khiến người ta cảm thấy bất an. Khấu Anh Kiệt đứng lên rời khỏi bờ nước.
4 Hắc Thủy Tiên tung bờm phi như tên, suốt từ bình minh tới giữa ngọ không hề dừng vó. Trên mình ngựa, Khấu Anh Kiệt đã nhìn thấy lâu đài thành quách thấp thoáng phía xa xa.
5 Có bốn người ngồi quanh chiếc bàn phủ gấm, trong đó ba người Khấu Anh Kiệt đã từng gặp. Thiết gia huynh muội ngồi một bên. Đối diện với Thiết Mạnh Hùng chính là người ngồi trong xe kiệu, đêm ấy nhờ gió phất tấm rèm nên Khấu Anh Kiệt thấy được, tuy chỉ thoáng qua nhưng đến bây giờ chàng vẫn nhớ.
6 Quách lão nhân cười nói :- Ngồi xuống đi! Ta có nhiều chuyện cần nói với ngươi. Hãy ngồi xuống và chú ý nghe cho rõ!Chàng khẩn thiết nói :- Lão tiền bối! Thế nhưng.
7 Môn hạ đệ tử trong Tổng đàn "Vũ Nội thập nhị lệnh" chia thành ba hạng, phân biệt bằng màu áo. Cao nhất là bọn mặc y phục màu lam. Nhưng số này rất hạn chế, cả thảy chỉ có tám tên.
8 Tần Châu là một trấn lớn thuộc tỉnh Cam Túc, dân cư đông đúc, buôn bán trù phú, phong cảnh hữu tình, có nhiều chùa chiền đình miếu. Có câu rằng: "Muốn phát tài thì đến Cam Kinh, muốn hưởng thụ thì tới Tần Châu", đủ thấy đây là nơi phong lưu, hào hoa đến đâu.
9 Tiễn lão hòa thượng ở Phất Tháp tự về xong, Khấu Anh Kiệt cảm thấy trong lòng yên tâm hơn. Không biết lão hòa thượng dùng loại hương liệu và thảo vật gì tẩm vào tử thi, còn nói đó là thuốc phòng thối rữa.
10 Khấu Anh Kiệt nằm chong mắt trên giường mãi mà không sao ngủ được!Chàng nghĩ hoài về Ngọc tiểu thư, không phải với sự háo hức của một người sắp gặp được vị hôn thê mà với nỗi lòng ưu tư trĩu nặng!Nỗi ưu tư đó là do lúc chiều song phương đã gặp nhau, không những huynh bỏ qua cơ hội tốt nhất đẻ báo cho cô ta biết tin để hai người cộng đồng mang thi thể Quách Bạch Vân về Bạch Mã sơn trang an táng, trái lại còn gây nên sự xung khắc giữa hai người!Ngay lần đầu tiên gặp nhau đã nảy sinh xung đột, chỉ e sau này chẳng dễ gì hòa giải được với nhau!Nghĩ tới đó, chàng khẽ buông tiếng thở dài.
11 Quách Thái Linh trừng mắt nhìn Trác Quân Minh, đanh giọng hỏi :- Việc gì đến ngươi?Trác Quân Minh chắp tay nói :- Tại hạ Trác Quân Minh, mộ danh tiểu thư đã lâu.
12 Rời khỏi "Chiêu Quân phạn điếm", Khấu Anh Kiệt lòng đầy lo lắng. Trác Quân Minh đã nói không sai, ba kỵ sĩ vừa vào điếm chính là người của "Vũ Nội thập nhị lệnh".
13 Sau một thoáng kinh hãi, Khấu Anh Kiệt liền trấn tĩnh lại quát lên :- Tặc tử to gan!Dứt lời nhắm tấm lưng của vị khách không mời đánh tới một chưởng. Người kia quay lưng lại vung chưởng lên đón đỡ.
14 Đưa mắt nhìn theo bóng bé nhỏ của Ưng Thiên Lý khuất trong màn đêm, Khấu Anh Kiệt cảm thấy nhẹ nhõm đi mấy phần. Tuy vậy chàng biết nữ nhân này đối với chàng vẫn còn là mối đe dọa lớn, chỉ sợ không kém người của "Vũ Nội thập nhị lệnh".
15 Bảy ngày sau, Khấu Anh Kiệt đến được Cao Lan. Đây là một trấn lớn nhà cửa trong phố sầm uất, cây cối xanh tươi, buôn bán nhộn nhịp và ruộng nương trù phú, phong cảnh cũng rất hữu tình.
16 Khấu Anh Kiệt nghĩ thầm :- Con đã hung hăng như thế, cha cũng là hạng đạo tặc bất lương. Nhưng tên này mới thi triển khinh công thặng thừa, xem ra tình hình hôm nay lành ít dữ nhiều.
17 Linh cữu để trong Phật đường chính là của Quách lão vương gia Quách Bạch Vân, đó là đại sự làm kinh động cả Bạch Tháp tự. Từ Phương trượng Viên Minh đến lão hòa thượng trông coi khu thiền phòng nhỏ bé gặp Khấu Anh Kiệt lần đầu và suốt ba ngày qua chăm sóc cho bệnh tình của chàng, không ai ngờ được người trong quan tài chính là vị đại ân nhân của bổn tự.
18 Khấu Anh Kiệt tiễn Ô Đại Dã ra khỏi phòng. Hắn đi thẳng xuống cầu thang hướng tới đại sảnh, không quay lại lần nào. Chàng đứng lặng giữa hành lang, mắt nhìn khu kiến trúc hùng vĩ và cảnh sắc rực rỡ xung quanh nhưng không trông thấy gì.
19 Chỉ lát sau, "Diệu Thủ Côn Lôn" Ô Đại Dã đã hiện ra trước cửa. Khấu Anh Kiệt liền đứng lên cúi mình thi lễ :- Đại sư huynh!Tư Không Viễn tuy rất không hài lòng vì một cuộc kinh doanh lớn bị cắt ngang nhưng không biểu lộ ra mặt.
20 Ô Đại Dã dẫn Thiết Hải Đường cùng bộ hạ hắn đi thẳng vào trong trang nhưng không tới linh đường mà đến trước khách sảnh. Tới đó, Ô Đại Dã dừng lại nói :- Thiết tiền bối và chư vị đã có lòng đến viếng tiên sư, nhưng bây giờ đã khuya, xin chư vị hãy vào khách sảnh nghỉ ngơi, ngày mai hãy tới linh đường cúng viếng!Thiết Hải Đường nhíu mày nói :- Bổn tọa không có nhiều thời gian, vào viếng xong sẽ đi ngay, không thể ở lại đến mai được!Ô Đại Dã đưa mắt nhìn Quách Thái Linh, thấy mặt sư muội rắn đanh, lộ vẻ căm hận liền nói :- Thiết tiên sinh, đó là quy củ của bổn trang.