1 Tuyết mỗi lúc mỗi đổ xuống như muốn dập vùi vạn vật, cả ngàn dặm mênh mông trắng xoá một màu. . . Từ phía ngoàøi thành Khai Phong, hai bóng ngựa lướt bay trong mưa tuyết.
2 Mọi người nhìn lên khuôn giấy lớn mà Lý Trường Thanh vừa cho treo ở giữa nhà, thấy chia làm hai phần, chữ viết vừa lớn vừa rõ :- Tên họ : Hai mươi tuổi tên Tử Lượng.
3 Mọi người còn đang phân vân, thì Kim Bất Hoán và Từ Nhược Ngu vênh vang bước vào, mặt hất lên trời. Thấy dáng điệu nghinh ngang của họ, quần hùng cau mặt tỏ vẻ không ưa.
4 Nghe Kim Bất Hoán nói, Từ Nhược Ngu quay lại dòm về phía đó, quả nhiên thấy độ mười mấy con tuấn mã chạy rầm rập lại. Nhưng khác với đám UyVõ tiêu cục, những người ngồi trên đoàn ngựa này ăn mặc lôn xộn không giống nhau, có người mặc áo gấm, có người vận kình trang, nhưng dáng điệu thảy đều uy phong lẫm liệt.
5 Phòng ăn của khách điếm không còn lặng lẽ như buổi trưa nữa, hơn hai mươi chiếc bàn đã đầy ắp cả người. Thực khách tuy ai ai cũng ăn vận chỉnh tề, nhưng vẻ mặt người nào cũng đằng đằng sát khí.
6 Nghi vấn về "lãnh tiễn" dồn dập nổi lên, không khí khủng bố bao phủ nặng nề. . . Ngay lúc đó, xê về phía trước chợt nghe văng vẳng tiếng ca:"Trăng lạnh rọi mồ hoang.
7 Câu nói vô tình của Chu Thất Thất làm sống dậy bóng hình ma quái, và Hỏa Hài Nhi chợt nghe xương sống lạnh toát. . . Cậu ta nhích sát lại gần bênTrầm Lãng nói nho nhỏ:- Chỗ này kỳ quá.
8 Thái độ của Chu Thất Thất làm cho Hoa Nhị Tiên hơi khựng, một thoáng thẹn thùa phớt phủ mặt bà. Bà run run môi định nói nhưng rồi lại làm thinh cúi mặt.
9 Không biết bao lâu, Chu Thất Thất tỉnh dậy, nàng cảm nghe như qua một cơn say rượu. Chu Thất Thất đảo mắt nhìn quanh, nhận ra là mình đang ở trong một góc thạch thất ẩm thấp.
10 Thấy Kim Vô Vọng nằm lăn dưới đất, Kim Bất Hoán lấy cây gậy hất dậy và cười khà: - Đại ca. Gặp tiểu đệ nơi đây, có lẽ đại ca cho là kỳ dị lắm à? Hai tiếng đại ca từ cửa miệng Kim Bất Hoán làm cho Trầm Lăng giật mình.
11 Chờ Trầm Lãng đặt Chu Thất Thất nằm yên, Kim Vô Vọng khẽ liếc Hoa Nhị Tiên và hỏi gằn từng tiếng: - Bây giờ Trầm huynh định xử trí như thế nào? Nhìn tia mắt rợn lạnh của Kim Vô Vọng, Hoa Nhị Tiên chợt muốn run.
12 Tiếng còi của cô gái cứ kéo dài, tim Chu Thất Thất vụt nện nghe đồm độp. . . Ngay lúc đó, cách khoảng xa hơn mười trượng nghe có tiếng còi, y như tiếng còi đáp lại, vì sau đó có tiếng bước chân khua.
13 Chu Thất Thất còn đang ngở ngẩn trước thuật diệu dung kì dị của gã thiếu niên thì gã đã cười hăng hắc: - Bất luận cô thích người thanh niên loại nào, già hay trẻ, ta đều có thể biến y như vậy.
14 Sự có mặt của thình lình của Chu Thất Thất dẫn đến một không khí bất bình thường trong đại sảnh. Từ chỗ họ bàn bạc công việc chung với nhau bây giờ lại chia năm sẻ bảy từng nhóm xì xầm.
15 Đã đến nước liều, Chu Thât Thất nhích lên. . . Gã râu xồm lại thụt lùi từng bước. Đôi mắt cú mèo của gã tròn xoe đầy kinh ngạc. . . Ngay lúc đó ngoài hiên vụt có tiếng lanh lảnh: - Dâm tặc, ngươi có ra không? Một bóng người ló bên ngay cửa sổ, đầu đội nón lá, chòm râu dưới cằm phất phơ.
16 Cỗ xe vẫn đều đều lăn bánh. Gió lạnh từng cơn phần phật. Trầm Lãng kéo sụp chiếc nón rộng vành che khuất ngang mắt. Chàng không nhìn Kim Vô Vọng, miệng cứ lầm thầm : -Ba ngày.
17 Trời đã về chiều, gió lạnh bắt đầu hăm doạ những gian nhà trống. . . Bên một con đường vắng, một ngôi đình cổ rộng nhưng thấp lè tè, giữa ngôi chính điện một đống lửa to tướng, xoay quanh đống lửa, mười bảy mười tám gã đại hán, và những chiếc ghế trống còn bỏ nghiêng ngã chung quanh.
18 Tới sát cổng thành xe ngựa phải đậu chờ khá lâu cửa thành mới mở. Trầm Lãng hỏi : - Mới tảng sáng đến nhà người ta có phiền không? Hùng Miêu Nhi cười : - Tại đây tôi có một người bạn tốt, suốt năm cửa nhà mở hoác, bất luận là ai, bất luận giờ nào cũng vào được, và bất luận ngày đêm, cơm nước luôn sẵn sàng.
19 Âu Dương Hỉ ngó Hùng Miêu Nhi và nói : -Vương huynh vốn là một con người bình tĩnh, đột nhiên có tiếng kêu kinh hãi như thế, nếu không là. . . Hùng Miêu Nhi chận ngang : -Không là như thế nào? Vương Lân Hoa chính đang lo việc cứu hai cô gái, chẳng lẽ Trầm Lãng lại làm gì sao? Huống chi hai người chỉ mới quen nhau, chẳng những không thù, không oán, mà lại cùng một mục đích cứu người, thì không có gì phải ngại cả.
20 Đang lúc mọi người còn ngơ ngác, Chu Thất Thất tung mình đứng dậy, hai tay vung ra điểm ngay vào hai đại huyệt "kiên tỉnh" và "huyền cơ" của Vương Lân Hoa.