61 Câu nói trịch thượng của Tiểu Bá Vương vẫn không làm Trầm Lãng giận, hắn chỉ mỉm cười: - Đa tạ hảo ý, chỉ hiềm vì tại hạ chịu đòn không nổi. Hạ Nguyên Nguyên bỉu môi : - Hứ, coi cũng được thế mà lại là gà nuốt.
62 Bài đã chia ra, bao nhiêu cặp mắt đều sáng rực. . . Một sòng bài chỉ có hai tay, số vốn to tát, cách đánh lạ lùng, hai đối thủ đều lợi hại. . . Trầm Lãng vẫn mỉm cười điềm đạm.
63 Xuân Kiều vừa xô cửa vào thì Nhiễm Hương đã cười nhạt: - Cô là người không có thói quen gõ cửa, cho nên lần này có gõ hay không cũng thế thôi. Vốn không dám nhìn mà cũng không dám trả lời với Nhiễm Hương, Xuân Kiều chỉ cười cười nói với Trầm Lãng: - Tiện thiếp định đến xem Trầm công tử có sai bảo chi không ? Trầm Lãng mĩm cười: - Tôi cũng đang định tìm cô nương đây.
64 Nàng bước đến gần, Trầm Lãng càng thấy khí thế của Khoái Lạc Vương thạt là uy mãnh. Sự phục sức của ông ta tự nhiên là rất sạch sẽ nhưng thật là đơn giản, một sự đơn giản đậm màu Vương giả.
65 Nghe cô ả bảo mình là Vương gia giả, Khoái Lạc Vương bật cười: - Thế Cung chúa của ngươi là thật đấy chứ? Từ trong kiêu vụt nổi lên một giọng cười như tiếng ngọc khua: - Ta nghe Khoái Lạc Vương là một con người âm độc tàn nhẫn, chứ không ngờ cũng phong nhã như thế.
66 Khoái Lạc Vương đôi mắt lừ đừ, không hiểu vì "ca vũ" của mười bảy cô thiếu nữ quá hấp dẫn, hay tại vì ông ta đang suy nghĩ một chuyện gì. . . Thình lình, đám thiếu nữ vụt quặc sát thân hình xuống, họ uốn éo nhanh lên như giẫy dụa, như vật mình.
67 Nhận được viên giấy vo tròn của Yến Nhi, Trầm Lãng không để lộ gì ra sắc mặt, cứ cười nói như không. - Cẩn thận chứ cô bé. Khoái Lạc Vương lừ mắt: - Ngươi té thì chẳng nói chi, nhưng nếu làm dơ quần áo thì sao? Nếu lỡ làm dơ cả mỹ tửu thì sao? Bạch Phi Phi vội dịu giọng đỡ lời: - Không sao, nếu lỡ có gì tiện thiếp sẽ phục ngay rượu khác.
68 Nghe tiếng nói và thấy thanh kiếm ló ra, Bạch Phi Phi hốt hoảng ngã nép vào lòng Trầm Lãng. . . Trầm Lãng quay mình lui lại quát lớn: - Ai? Mũi kiếm vẹt mạnh, một gã thiếu niên anh tuấn phóng ra, nơi miếng hộ tâm kính ba chữ "Tam Thập Ngũ" đập mạnh vào mắt mọi người.
69 Trầm Lãng chép miệng gật gù: - U Linh Cung Chúa quả là lợi hại. . . Nhưng một ngày nào đó tôi nhất định sẽ làm cho nàng lộ mặt. Khoái Lạc Vương vụt chồm tới tươi cười: - Chuyện đó gác lại đi, bữa nay bản Vương có một chuyện khác hay lắm.
70 Nhìn thấy Độc Cô Thương hạ thủ, Vương Lân Hoa thở hắt ra một cái. Không biết đó là cái thở dài có lẫn chút bùi ngùi hay là tiếng thở phào nhẹ nhỏm. Hắn biết dưới chưởng lực của Độc Cô Thương, không một ai sống nổi.
71 Nhiễm Hương run rẩy đứng lên, nàng muốn kéo áo cho bớt sự lỏa lồ nhưng chiếc áo đã mỏng mà lại rách tươm, làm cho nàng cuống quít. . . Thật là lạ, không sợ chuyện trần truồng trước mặt một người đàn ông nào, thế mà bây giờ nàng lại thẹn thùa trước Chu Thất Thất.
72 Bóng tối đã làm cho không khí như nghẹt lại. . . Trong sức ép trầm trầm của địa đạo chỉ có một đóm lửa xanh rờn lao chao theo gió, chập chờn như ánh ma trơi, khí lạnh từng đợt xông lên, càng làm cho khung cảnh đậm màu khủng bố.
73 Im lặng một lúc, Trầm Lãng hỏi chầm chậm: - Cô có một sức tự tin rằng sẽ có thể làm cho tôi chết được à? U Linh Cung Chúa cười: - Thừa sức tự tin như thế.
74 Trầm Lãng khoát tay ngược lại: - Tất cả mau lui lại. Từ trong bóng tối xa xa, văng vẳng tiếng của Bạch Phi Phi : - Đừng mong lui lại nữa. Liền theo tiếng nàng nói, một tiếng nổ long trời.
75 Câu nói của Trầm Lãng làm cho Hùng Miêu Nhi hơi mừng nhưng hắn lại hỏi: - Tại sao nàng lại không làm thế? Trầm Lãng nói: - Bởi vì dùng lửa hoặc nước là một việc quá thông thường.
76 Thấy Vương Lân Hoa có dáng suy nghĩ, Chu Thất Thất nói tiếp : - Ta mong ngươi nên hiểu rằng làm một con người tốt thì trong đời sẽ được vui nhiều hơn một con người xấu.
77 Dọc theo bờ suối, cứ cách một khoảng là lại có heo, gà vịt lội đầy, nước có đó nhưng không làm sao uống được. Không gấp không hưỡn, Trầm Lãng cứ từ từ bước tới, đúng y như kẻ nhàn tản ngao du.
78 Từng cây không cao, nhưng tàng lá xum xuê bóng mát rợp trời. Trước mặt là một gian nhà mái ngói đỏ ối, hành lang chạm trổ tinh vi, màn lụa màu xanh phất phơ nơi cửa sổ và bên trong vắng ngắt.
79 Vương Lân Hoa làm như tuyệt vọng: - Được như thế thì tôi cũng thoả mãn lắm. Còn mong gì hơn nữa. Cô gái thứ tư trề miệng: - Xì, nhát như thỏ đế. Vương Lân Hoa làm bộ không hiểu: - Sao?Cô nương bằng lòng việc cầu xin của tôi ư? Cô thứ tư cười, nháy mắt: - Ngươi thật ngốc quá.
80 Ngọn gió thổi tạt qua, hơi lửa hừng hực đùa tới phía động đá miếu Hoa Thần. Thế mà Trầm Lãng vẫn chưa trở lại. Hùng Miêu Nhi nôn nóng đứng không yên một chỗ.