81 Trầm Lãng nói chưa dứt thì Bạch Phi Phi đã cười lớn ngắt lời: - Lòng dạ đàn ông ta đã thấy rõ như soi đuốc. Ta càng bảo ngươi bỏ đi là ngươi sẽ không bao giờ chịu bỏ.
82 Tiếng truyền văng vẳng từ phía trước lớn dần, ngang qua bọn Trầm Lãng rồi kéo dài tuốt ra sau, cuối cùng đoàn lạc đà dừng hẳn lại. Hùng Miêu Nhi và Trầm Lãng vẫn bị để yên, mãi một lúc sau thật lâu mới có người khiêng xuống.
83 Tiếng vó ngựa càng dồn tới như cát bay gió lốc, đám đại hán giữ trại nhao. . . nhao. . . Từ trước đến nay họ luôn luôn cho rằng Khoái Lạc Vương ra quân là tất thắng, bây giờ thấy thanh thế của Long Quyển Phong họ đều vỡ mộng, họ không ngờ chuyện có thể diễn biến như thế ấy.
84 Câu nói của Khoái Lạc Vương làm cho Bạch Phi Phi đâm ra ngờ vực : - Nhưng bây giờ tại đây. . . Khoái Lạc Vương cười và chặn lại : - Nếu Trầm Lãng không có bản lãnh làm cho mình sống được thì đâu có đáng kể là Trầm Lãng nữa.
85 Trầm Lãng ăn một cách ngon lành, thức ăn đã ngon, mà hắn cũng cần bồi dưỡng cho sức lực, hắn biết nhất định phải có cơ hội. Và khi gặp cơ hội là phải phản ứng thật nhanh.
86 Nhạc hoà tấu nổi lên, từ những tiết điệu dồn dập lần lần hoà hưỡn, y như một lượn sóng tung vòi cao vút rồi rạp xuống nhẹ nhàng. Mười sáu cặp đồng nam đồng nữ, cặp thì bưng những vòng hoa rực rỡ, cặp thì bưng những mâm rượu mà cả chén lẫn bầu đều là loại đồ cổ cực kỳ quí giá.
87 Chiếc rương có khoá nhưng không khoá. Ánh mắt xanh kỳ bí của Bốc Công Trực chớp lên, hắn chầm chậm đặt tay lên miệng rương mà miệng cứ cười cười : - Đây là món lễ.
Thể loại: Kiếm Hiệp, Xuyên Không, Khoa Huyễn, Dị Giới
Số chương: 100