21 Đêm đã hơi khuya, Âu Dương Hỉ đưa cả bọn về nhà bày thêm một tiệc rượu nữa. . . Mặc cho ai ăn uống , Chu Thất Thất cứ cúi gầm đầu không nói một tiếng nào.
22 Hùng Miêu Nhi cho xe chạy lại một lần nữa. Chuyến này thì tốc độ khá đúng. Chu Thất Thất đếm riết đến số chín mươi rồi vụt la lên : - Bên phải, tới một đỗi rồi quẹo trái.
23 Cố nằm một lúc nữa, khi thấy họ quả đã hết cục cựa, Hùng Miêu Nhi đứng phắt lên ngó Chu Thất Thất : - Sao ? Cô thấy hắn còn theo nổi nữa không ? Chu Thất Thất gật nhè nhẹ : - Cứ kể là anh giỏi đi, nhưng.
24 Câu nói của Vương Lân Hoa làm cho Chu Thất Thất giật mình sững sốt. Chính mắt nàng đã thấy hai mẹ con Vương Lân Hoa làm những chuyện kỳ bí, chuyện nào cũng có hại đến người khác, có hại đến võ lâm.
25 Nghĩ đến câu nói khi thấy nàng trở lại của Trầm Lãng, Chu Thất Thất đứng lại dậm chân: - Không, đừng để hắn cho rằng mình không qua được ý liệu của hắn.
26 Gương mặt Kim Vô Vọng quả là gương mặt "cô hồn". Hai gã thương buôn đang ăn uống tươi cười. Chừng như Chu Thất Thất dẫn Kim Vô Vọng đứng sững trước bàn, họ chợt nghe nghẹn họng.
27 Thấy Kim Bất Hoán cứ dùng lời châm chọc và Chu Thất Thất đã nổi xung, Lãnh Đại quay phắt qua gằn giọng : - Câm miệng lại. Kim Bất Hoán sửng sốt : - Ngươi.
28 Thấy nàng ngập ngừng, Hùng Miêu Nhi hỏi : - Cô hỏi Trầm Lãng phải không ? Chu Thất Thất vùng vằng : - Ai hỏi hắn ? Ma vương quỉ sứ hỏi hắn chứ ai hỏi hắn ? Hùng Miêu Nhi thở dài : - Cô đi một chút rồi Trầm Lãng cũng đi.
29 Người thương buôn không trả lời, bồng xốc nàng lên đi thẳng lại bên bờ vực dòm xuống cười khúc khích : - Cái con mèo ngu si của cô khá lắm, không biết nó dùng móng bấu vào cái gì mà cho đến bây giờ vẫn chưa rơi hẳn xuống.
30 Không thể cãi được với Chu Thất Thất , Trầm Lãng đành phải nhận lấy chiếc vòng hột đá. Thật ra lấy là vì không từ chối được, chứ Trầm Lãng cũng chưa nghĩ sẽ lấy tiền để dùng vào việc gì.
31 Đến bây giờ Chu Thất Thất mới biết cơ nghiệp này là của Vương Lân Hoa, và vì chính hắn giả ra tên ác ma cho nên khi bắt nàng, hắn đi vào đây xem quá tự do quen thuộc.
32 Đã có được cây côn bằng vải ướt, lại thêm tận dụng nội gia tuyệt kỹ, Trầm Lãng xông đến đâu, cây côn vải trên tay đã làm cho ngọn lửa rạt ra bốn phía, và chỉ trong vài cái nhảy thân ảnh chàng đã biến mất trong biển lửa ngập trời.
33 Những đường mây ngang đã giang rõ ở phương đông, ánh mặt trời đỏ bầm bầm đã xô dạt bóng đêm ra sau núi. Cảnh vật rừng cây vẫn còn hãy lờ mờ. . . Bạch Phi Phi ngồi gục đấu như khoanh tròn thân mình lại, nàng cắn cắn tay áo nhìn theo bóng Trầm Lãng đang xục xạo giữa bãi tro tàn.
34 Nhìn theo bóng Kim Vô Vọng mất hút trong đêm tối, Chu Thất Thất thẩn thờ một phút rồi nàng vụt kêu lên: - Kim huynh. . . Kim huynh. . . đợi tôi với. .
35 Bóng tối trầm trầm, ánh đao lắp loáng. . . Trầm Lãng, Từ Nhược Ngu và Chu Thất Thất bị bao vây bởi một vòng chặt chẽ của môn hạ Cái Bang. Hàng mấy mươi người nhấp nhô, những tia mắt dữ dằn chầm chập như dã thú giữa rừng hoang đang gầm gừ vồ vập chụp mồi.
36 Sự xuất hiện của Đơn Cung thật phải nói là một điều kinh dị ngoài tưởng tượng. Con chó nướng đột nhiên mất tích. Hai chiếc thây người xuất hiện dưới bệ thờ.
37 Khí lạnh thấu xương, tuyết rơi lớp lớp. Trầm Lãng và Chu Thất Thất cứ băng mình thoăn thoắt như không biết gì lạnh lẽo. Cứ đi, đi mãi cho đến khi bắt gặp mùi.
38 Hai người vừa nói chuyện vừa cười, và Kim Vô Vọng cảm nghe nội lực mỗi lúc mỗi tăng, thương thế, y như không có. . . hắn cảm thấy phấn khởi vô cùng. Nhưng bỗng nhiên, Kim Vô Vọng lại cảm nghe giọng cười của Trầm Lãng lại mỗi lúc một yếu dần.
39 Sự thật thì Tả Công Long không sợ Kim Bất Hoán về phương diện võ công. Vì vừa rồi lão đã thấy trong khi giao đấu với Kim Vô Vọng. Võ công của Kim Bất Hoán khó mà hơn lão nổi.
40 Tuyết mỗi lúc càng xuống thật nhiều. Xa xa tàng cây trắng xốp như những núi bông sừng sững. . . Vương Lân Hoa thở dài: - Người con gái giữa chốn phong trần này không thể tin được.