41 Đứng trước một địch thủ mà đã có phần ước lượng được tài sức, thế mà vị chủ nhân "Duyệt Tân Lâu" lại trầm tĩnh đến lạnh lùng, chứng tỏ đã nắm chắc được phần thắng trong tay.
42 Lúc lão già sang cho Trầm Lãng chén thứ ba thì Hùng Miêu Nhi không còn chịu nổi nữa, hắn lần lần lui trở lại bàn. Kiều Ngũ nói : - Huynh đài cuối cùng rồi cũng quay lại.
43 Bàn đến chuyện Cái Bang, Chu Thất Thất dường như nảy sinh diệu kế, nàng hỏi đôn: - Thế thì ai đã đứng ra gởi thiếp mời võ lâm bằng hữu đến dự lễ? Và ai triệu tập môn đệ Cái Bang? Vương Lân Hoa nói: - Tự nhiên là Tả Công Long làm việc đó.
44 Trời đã vào đêm, ngoài đường phố người qua lại bắt đầu thưa thớt. . . Dưới ánh đèn đường, thỉnh thoảng có vài ba người đàn ông say lúy túy bước đi xiêu vẹo, cặp kè nhau ca hát ôm xồm.
45 Tiểu nhị dọn cơm lên, hai người đàn bà chuyên phục thị cho Vương Lân Hoa cũng lên theo để đút cơm cho hắn Vương Lân Hoa ăn một cách nhạt nhẽo, gần như là không thiết đến cơm nước gì cả.
46 Việc Tiền Công Thái thay đổi thái độ, chính là có người trong Cái Bang đã xác nhận Kim Bất Hoán đúng là một môn đệ kỳ cựu của Cái bang y như Kiều Ngũ đã nói, chỉ có điều người ấy không rõ việc chính họ Kim đã tự ý thoát ly quan hệ từ lâu.
47 Như là chạm mặt tử thần, vừa thấy Trầm Lãng là chân tay của Kim Bất Hoán chợt nhẹ mềm như bún. . . Trầm Lãng chỉ cất tay lên nhè nhẹ, từ trên nóc rạp Kim Bất Hoán đã lăn tròn xuống đất như ống trục.
48 Trầm Lãng, Hùng Miêu Nhi nôn nóng băng mình trong đêm tối. . . Họ chạy riết một hơi thật xa, chợt nghe có tiếng ngựa hí ré ở ven rừng, hai người giật mình quay người về hướng đó.
49 Trầm Lãng lắng tai nghe, biết ngay những kẻ tới đây không phải chỉ đôi ba người, họ cười nói rầm rộ, mà còn có cả tiếng ngựa nữaHùng Miêu Nhi xoa xoa nắm tay :- Phục nghe, phục lăn.
50 Khuôn lò xây lưng về hướng bắc, trên miệng lò có hai cái chảo thật lớn. Một chảo thì dầu mỡ tèm lem, một chảo thì lại sạch khô như chưa từng nấu nướng bao giờ.
51 Thấy Hùng Miêu Nhi nổi cáu, Trầm Lãng mỉm cười:- Chỉ cần "Con mèo hoang" không bị mất một sợi lông nào là được rồi,những chuyện khác không quan hệ. Hùng Miêu Nhi trừng mắt- Nhưng.
52 Là dãy núi thâm nghiêm hùng vĩ, Thái Hành Sơn từ xưa đã nổi tiếng là nơisản xuất và vun bồi không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt. Hông đeo bầu rượu hạng nhất của Sơn Tây, Hùng Miêu Nhi và Trầm Lãng đi dàidài theo ven chân núi suốt cả hai ngày không gặp được bóng dáng khả nghi nào cả.
53 Cứ theo địa đồ, Trầm Lãng và Hùng Miêu Nhi đi suốt một tiếng đồng hồ nữa. Cuối cùng, trong vùng bóng tối âm u lại lóe lên ánh sáng. Lần này thì không heo hắt như lúc nãy, chứng tỏ không phải chỉ một ngọn đèn.
54 Lúc Hùng Miêu Nhi thức dậy thì không thấy Trầm Lãng. Hắn lốp ngốp đứng lên dụi mắt kêu lên:- Trầm Lãng. . . . Trầm Lãng. . . Tiếng kêu càng lúc càng lớn, nhưng bốn phía lặng im.
55 Lúc Chu Thất Thất tỉnh dậy thì nghe toàn thân mềm nhũn, cử động gần nhưvô lực. Thứ thuốc mê quả là lợi hại. Ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn, nhưng vì có lẽ nhắm mắt quá lâu làm cho nàngchóa mắt.
56 Men rượu càng lúc như càng nồng đậm, giọng cười của Vương phu nhâncàng lúc càng đê mê. Bà ta nhìn Trầm Lãng bằng một đôi mắt sâu thăm thẳm:- Trừ những phương pháp khờ khạo ấy ra, công tử không còn thấy tiện thiếp sẽlàm cách nào khác nữa ư?Trầm Lãng lắc đầu:- Phu nhân trong lòng có thiên phương vạn kế, tại hạ thật tình không đoán nổi.
57 Nhìn sững vào vóc thân lồ lộ của người thiếu phụ họVương, vành môi như cánh hoa nở chậm mà chứa đựng ít nhiều chế nhạo khinh đời của TrầmLãng khẽ nhếch lên:- Phu nhân thật tình dâng hiến à?Vương phu nhân nói:- Tự nhiên là thật, công tử.
58 Trong phòng không còn một người nào khác và cũng không biết bao giờ, người thiếu phụ họ Vương đã dựa ngã vào lòng Trầm Lãng. . . Hương rượu ngạt ngào hòa với hương thắm mỹ nhân.
59 Chợt nhớ ra vụ trước, Trầm Lãng vỗ tay:- Ạ. . . tôi hiểu rồi, gã bán nam bán nữ đó đã trúng độc, có lẽ trễ lắm là đến lúc vừa về tới trước mặt Khoái Lạc Vương là hắn sẽ chết, y như đám người đến Nhân Nghĩa Trang lúc trước.
60 Ánh nắng ban mai tà tà xuyên qua cửa sổ, chiếu thẳng vào chiếc giường, chiếu ngay lên chiếc thân đầy đặn căng phồng nhựa sống của Nhiễm Hương. Toàn thân nàng gần như phô trương tất cả, nàng ôm lấy chiếc gối bằng đôi tay phảng phất vùng vằng.