1 Năm thứ ba đời Nhân Tông Gia Khánh, nhà Thanh. Tháng năm mùa hạ. Vành trăng lưỡi liềm lơ lửng ở góc trời Tây trải xuống nhân gian một màu trắng đục và càng lờ mờ hơn nữa ở con đường cái phía Nam, vì sáu con kiện mã phi nước đại vào Phụng Thiên thành, bụi vàng cuốn mịt.
2 Lão Long HàMột con sông khá rộng nhưng nổi tiếng không phải vì thế, bất cứ ai, cứ nghe đến "Lão Long Hà" cũng đều hình dung ngay trong cảm giác đầu tiên là những trận cuồng phong.
3 Mọi người có thể làm thinh nhưng gã một mắt thì không, hắn nhìn gã răng hô hồi lâu rồi bỗng bật cười :- Khá lắm, làm được chuyện đó không phải dễ, ta đã nhớ lại rồi, nhân vật của "Phong Trần bát quái" không nài lao khổ, ngàn dặm đến đây, vượt đường xa đến một nơi hoang vắng như thế này quả là chuyện không tiền khoáng hậu!Hắn cười kệ hắn, hắn nói cũng cứ kệ hắn, gã răng hô làm như không nghe thấy, không hề có một phản ứng nào.
4 Khi vào, gã răng hô đã làm cho bụi cát ùa vô quán, bây giờ trở ra hắn cũng cho bụi ập vô vì hắn không còn nghĩ đến chuyện khép trái cửa lại. Đám người ngồi dưới đất cũng như bốn gã đại hán áo da khi nãy rút đi như thế nào bây giờ hắn cũng rút theo như thế đó, còn muốn nhanh hơn là khác.
5 Lão chủ quán Vương Què thức dậy thật tỉnh và lão nói ngay :- Con rồng bị nhốt đã sút chuồng, giang hồ từ đây sẽ nổi phong ba. "Gã" thư sinh định thần quay lại :- Lão chủ nói.
6 Thấy nàng lặng thinh, lão Vương Què hỏi tiếp :- Tiểu thư có thấy triệu chứng gì để tỏ ra rằng bọn họ giết người với mục đích để cướp của không?Cô gái họ Nghiêm đáp :- Tôi không dám quyết đoán điều đó, vì thật ra suốt một đời làm quan của cha tôi hai tay áo trống, trong nhà lúc lâm nạn cũng không có vật chi quí giá, bọn sát nhân tuy có lục lạo khắp nơi, nhưng chúng cũng không có lấy vật gì.
7 Thấy Cổ Mù làm thinh, Vương Què gằn giọng :- Lão Mù, anh nên nhớ nếu Phí gia muốn vượt ngục thì cái đề lao của Phụng Thiên phủ không khi nào giữ người được một ngày, chớ đừng nói giam đến tám năm.
8 Một lá cờ vuông vuông khá lớn, trên mặt đề bốn chữ "Dục Ký Thương Hàng"Bên ngoài phòng khách có nhiều chiếc ghế dài, ánh mắng hắt vào ấm áp, nhiều gã đại hán đang ngồi tán gẩu với nhau, chắc họ đã làm xong công việc trong ngày.
9 Mã Thất chiếu tia mắt như hai ngọn phi đao. Ai cũng biết Hà Cửu Như không phải tầm thường như tên thuộc hạ. Mã Thất càng biết rõ hơn thế nữa, đến đây hắn phải nắm trước trong tay.
10 Nhìn chủ nhân một lúc thật lâu, Ba quản sự nói bằng một giọng e dè :- Lão chủ, chuyện này không thể quyết định vội vàng, vì ngay bây giờ chúng ta hãy còn chưa biết hắn có thật ý hay giả tâm.
11 Vừa định giật cương, Phí Mộ Thư ngồi yên lại mỉm cười :- Mã Thất gia, chuyện gì thế?Mã Thất cười sằn sặt :- Vừa rồi, ngươi thộp cổ ta như một con cừu, bây giờ thử lại cho ngươi biết qua mùi vị thế thôi.
12 Ngưng một chút như để cho hắn suy nghĩ, Phí Mộ Thư gằn giọng :- Nói đi, đừng để ta phải mất công. Gã râu ria nhăn nhó như muốn khóc :- Phí gia, xin người lượng thứ, chuyện này không thể nói với bất cứ một ai.
13 Ngơ ngẩn một hồi, Hà Cửu Như lại chạy theo :- Trương Khoái Mã, Phí Mộ Thư đã đi mất lâu rồi!Trương Khoái Mã quay lại cười lạt :- Cửu gia tưởng tôi sợ Phí Mộ Thư à? Không, Cửu gia đã hiểu lầm ý của tôi rồi.
14 Mở đầu câu chuyện "có hậu" của nha quan luôn luôn là cực kỳ khủng khiếp, gã họ Triệu đít chưa đụng ghế là đã chắc lưỡi lắc đầu :- Lạc hàng chủ thật hồ đồ, làm cái chuyện chết như không?Lạc Hoằng Thâm lúng túng :- Triệu đại gia.
15 Từ vùng quan ngoại đến Trương Gia Khẩu thẳng tới Kinh sư phải qua thành Thừa Đức. Không những đó là một cái "trục" giao thương quan trọng, mà khoảng cách của lộ trình, Thừa Đức nghiễm nhiên là một chỗ nghỉ trưa, chỗ trao đổi hàng hóa cực kỳ thiết yếu.
16 Phí Mộ Thư quay nhanh về chỗ góc tường, chỗ có tiếng thở mà hắn vừa nghe. Hắn mỉm cười :- Tất huynh, bây giờ thì có thể ra mặt được rồi. Gã họ Tất ló ra và chầm chậm đi cào, hắn nói có phần vồn vã :- Cung hỉ Giả huynh đã thành công, cung hỉ.
17 Gã "Nhị gia" đưa người áo đen vào một gian phòng khá rộng. Nói gian phòng thì quá rộng, nhưng nếu nói gian nhà thì lại hơi hẹp, vì gian phòng này cách biệt hẳn với dãy nhà phía trước, chung quanh có hoa có kiểng, có những táng cây che bớt ánh trăng, khiến cho khung cảnh khá là thơ mộng.
18 Nàng đang sửa soạn kể lể sự tình khốn khổ, hay nàng muốn làm cho thân nàng mang lớp yên hoa?Phí Độc Hành dịu giọng nhưng trang nghiêm :- Câu nói của cô nương làm tôi nhớ đóa hoa sen, một đóa hoa ở giữa ao tù nước đọng.
19 Gã đại hán đưa tay áo quẹt quẹt máu nơi miệng, hắn nhìn trừng trừng Phí Độc Hành rồi thình lình cho tay xuống ống giầy rút ra một ngọn tiểu đao. . . Phí Độc Hành nhướng mắt :- Sao đó, chơi nhau bằng binh khí nữa à?Gã đại hán không trả lời, hắn đang lom khom dưới đất vụt tung thẳng mình lên vung lia ngọn tiểu đao vào mặt vào ngực Phí Độc Hành.
20 Dáng cách "chợt tỉnh" của lão Kim Bá Vạn tuy không ưa nổi, nhưng cái dáng ghét nhứt đối với Kim nhị nương là câu trả lời của lão. Lão hấp háy nhíu đôi mắt híp thịt và nhừa nhựa :- Ạ.
Thể loại: Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 26