41 Thấy Nghiêm Thục Uyên lao về phía Hiên Viên Kỳ, Nhan Như Ngọc lướt theo nhưng khi cô gái họ Nghiêm khựng lại thì hắn cũng khựng luôn. Cả hai người đều nhìn chằm chằm về phía Hiên Viên Kỳ, vẻ mặt họ vô cùng kinh ngạc.
42 Thấy Hiên Viên Kỳ ngập ngừng, Phí Độc Hành gặn hỏi :- Rồi sao nữa?Hiên Viên Kỳ lại thở ra :- Ta nói chắc các ngươi không tin, chúng ta không thể tự đi lấy thuốc giải mà là do họ đưa đến, chính như kỳ vừa rồi, bọn ta uống thuốc giải ở một địa điểm khá xa, sau khi uống rồi là được lịnh đến Kinh sư, thời gian của chuyến đi tròm trèm một tháng, bọn ta đã phải cố gắng hết sức mới đến đây và lại được biết sau công việc này, nếu được thành công thì mới mong có thuốc.
43 Nghiêm Thục Uyên lao đầu vào bóng tối. Nàng cắn răng băng mình vào lùm bụi, nàng chạy như cố trốn một thực tế phũ phàng. Nàng không còn nhắm hướng, cũng không cần biết chạy đi đâu.
44 Người thiếu phụ quét tia mắt dữ dằn vào mặt đám thuộc hạ :- Tại làm sao lại ngậm câm như thế?Người lùn mập áo đen lật đật khom mình :- Bẩm Đàn chủ, thuộc hạ không dám dấu, hình như hắn đã theo dõi bọn Hiên Viên Kỳ trước khi đến miếu Âm Hiền và hắn đã nghe câu chuyện giữa bọn Hiên Viên Kỳ và thuộc hạ.
45 Dáng đi của nàng, cái cười của nàng và lời nói hữu tình của nàng, đổi lại người khác chắc không làm sao ngủ được. Nhưng với Phí Độc Hành có lẽ khác hơn.
46 Đã nói "kho" tự nhiên là phải kiên cố. Kho chứa nhiều vật quí giá nhứt định phải kiên cố nhiều hơn. Kho chứa báu vật của Trung Đường phủ, sự kiên cố phải được gia tăng gấp trăm ngàn lần hơn nữa.
47 Tên Đội trưởng Phòng vệ chạy thật nhanh. Nhưng không phải chạy về hướng tư dinh của Đào Bằng mà lại chạy về hướng Thiên Kiều. Hắn không ngờ phía sau lưng hắn còn có một bóng đen theo sát.
48 Thấy Đào lão đã đi, Phí Độc Hành cũng đứng lên theo. Hắn vòng tay trước Bạch Xuân Phương :- Thuộc hạ xin cáo thối. Hắn quay mình trở ra, nhưng Bạch Xuân Phương vụt nói :- Đợi một chút.
49 Cũng đêm hôm đó, nơi căn nhà trong con hẻm nhỏ, căn nhà mà Phí Độc Hành đã gặp Tôn Chất Thiên và Lạc Minh Châu. Mọi cửa sổ và cửa lớn đều được đóng kín, nhưng ánh đèn sáng vẫn lọt qua những khe hở nhỏ.
50 Cố Đại tiên sinh nhìn khắp một lượt rồi hỏi :- Có ai còn ý kiến gì không? Xin nói ra cho mọi người nghe với. Dường như tất cả mọi người đều đồng ý với Cố Đại tiên sinh rồi, nên không một ai lên tiếng nữa.
51 Cửu phu nhân nói :- Anh đã quyết định như thế. Hắn gật đầu :- Tôi quyết định rồi. Phu nhân cứ bảo với họ, không hiểu phu nhân còn chuyện gì sai bảo nữa không, xin cho tôi biết.
52 Tiếng động làm cho mọi người quay ra cửa. Tên Tổng quản lùn mập đã xuống nơi ngưỡng cửa. Hai mắt hắn kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Hắn không ngờ Phí Độc Hành lại có mặt ở đây và đang uy hiếp Đàn chủ của hắn.
53 Qua một đêm chữa cháy, tòa trang viện nơi Lục Vân làm Đàn chủ đã bị cháy mất hơn phân nửa, thiệt hại nặng nề. Mọi người trong trang viện qua một đêm mất ngủ, phần lo chữa cháy, phần lo đuổi Phí Độc Hành, nên ai nấy đều mệt mỏi, phờ phạc cả người.
54 Đang trầm tư suy nghĩ bỗng tên Hội chủ đứng ngay dậy, quát to :- Ai đó?Một tiếng cười nhạt từ trên trần vọng xuống đáp lại câu hỏi của tên Hội chủ :- Hà hà! Khá lắm Hội chủ.
55 Hôm nay trong Trung Đường phủ người người rộn rịp, chuẩn bị ngựa xe. Ai nấy lo tất bật với công việc của mình được giao. Các vị Hiệu úy lo đôn đốc các vị Lãnh Ban.
56 Bạch Xuân Phương thò đầu ra ngoài cỗ xe ra lệnh :- Mạnh hiệu úy, mau lên báo cho phương trượng chùa hay. Thiếu gia muốn nghỉ một đêm ở chùa, mau lo nghinh đón Thiếu gia cho kịp.
57 Một bóng đen nhỏ nhắn, nhanh nhẹn như một chú khỉ con, lướt nhẹ tới bên khung cửa sổ. Bóng đen đưa tay lên miệng rồi chấm vào lớp giấy dán vào cửa sổ.
58 Phí Độc Hành nằm trong phòng suy nghĩ về các diễn biến xảy ra. Trong thâm tâm của hắn đã nghi về một âm mưu khi biết được cuộc ra đi của vị Thiếu gia.
59 Bầu không khí nghi hoặc bao trùm tòa Bạch Hổ điện. Hòa Khôn cất tiếng hỏi trước :- Phí hiệu úy? Ngươi căn cứ vào đâu mà dám nói Tổng hiệu úy như vậy?Đây không phải là chuyện chơi.