1 Ánh tà dương nghiêng nghiêng chiếu lên con đường đầy tuyết, thỉnh thoảng vài cơn gió thổi qua, những tán cây dao động, tuyết trên cành rơi xuống hai bên vệ đường, trên trời lác đác tiếng quạ kêu.
2 Trên những thảm cỏ cũng dẫn đến Tứ Xuyên, tuyết phủ trắng xóa. Cơn gió vù vù thổi đến lạnh buốt xương. Gió tung bụi tuyết đầy trời. Những đồi cây chập chùng cũng đang phủ tuyết trắng, lốm đốm trên những cành cây khẳng khiu.
3 Tờ mờ sáng Tô Khất đã dậy, xỏ giày vào chân. Chàng đi đến bên cửa sổ phòng trọ mở cửa sổ nhìn ra sân, bên ngoài tuyết rơi nặng hạt, dưới đất tuyết phủ dày ba tấc.
4 Trời cuối tháng hai lạnh cắt da cắt thịt, tuyết rơi mịt mù. Cảnh vật thê lương ảm đạm vì lớp áo tang, với thời tiết này chẳng ai muốn ra đường cả, thế mà nửa đêm lại có một bóng người lầm lũi tiến về ngọn Hoành Đoạn Sơn, cách hắc điếm Diêm Thành một dặm.
5 Lại nói đến Khẩu Tâm, sau khi rời khỏi Đồng sơn, chàng và đoàn quân thiếc giáp phi ngựa ngày đêm không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng bắt kịp binh đoàn của Tô Khất và Triệu Phật Tiêu.
6 Khẩu Tâm đi chẳng bao lâu, một người mặc y phục dạ hành đi vào nhà củi.
Nữ thần y nằm quay lưng về phía dạ hành nhân, gã khép cửa lại, rồi đi vòng ra trước mặt nàng, ngồi xuống đối diện nàng.
7 Tiêu Phong bước đi một mình trên hành lang. Vừa đi, chàng vừa nghĩ đến tên huyết trích tử và những sự đấu đá, chèn ép muôn vẻ của tam mệnh đại thần trong triều.
8 Khoảng đầu giờ Dần, đoàn quân Chính Bạch Kỳ đi đến Hoài Lai, còn hai dặm nữa là đến kinh thành.
Sáng nay sương mù giăng kín lối đi, đất trời cũng âm ỉ mùi bùn lầy tạo nên một bầu không khí âm u kỳ quái.
9 Hà Tử Lăng và Tiểu Khả làm xong việc ra Đông Thành dạo chơi. Khung cảnh chợ búa ở kinh thành náo nhiệt khôn tả, khắp nơi không ngừng vang lên tiếng cười nói, tiếng rao hàng lanh lảnh.
10 Sau khi đi một vòng quan sát tình hình khu chợ Đông Thành, Tiêu Phong và Nhạc Chung Kỳ chuẩn bị về Phủ Viễn.
Hai người lên ngựa, hướng ra cổng chợ phía tây.
11 Trong sân phủ Viễn bọn tôi tớ đông đặc như mây, ai cũng đều mặc quần áo đẹp đẽ, người nào người nấy vui vẻ nói cười vừa làm công việc quét sân, trang trí hành lang, treo đèn, tỉa cây… riêng một ông lão là không ngừng đi qua lại vẻ lo lắng.
12 Lôi Kiến Minh chờ đến giữa giờ Mùi con ngựa đỏ của Tiêu Phong hiện ra ở phía cuối đường, tên lính gác lại vào trong sân bẩm báo, Lôi Kiến Minh bèn dẫn toàn bộ hạ nhân tiến ra cổng.
13 Bấy giờ chỉ mới đầu giờ Thìn nên hai cánh cửa chạm trổ long lân triều phụng của điện Thái Hòa vẫn còn đóng kín, vậy mà phần đông các quan đã tới đứng trên hành lang trước điện, người người cầm sớ tâu, tiếng nghị luận vang lên sôi nổi.
14 Ngay khi Ngao Bái định khẩu chiến thì hai cánh cửa điện Thái Hòa mở ra. Ngao Bái không dừng lại chào hỏi ai lấy một câu, một đường thẳng bước tiến vào giữa điện.
15 Tiêu Phong cũng cười, sau đó nhìn Hiếu Trang nói:
- Thần nhớ hồi sinh thời tiên đế có tâm nguyện mở một cuộc đua ngựa với các nước lân cận, nếu như xây khán đài để đá bóng phải chịu nhiều tổn thất, chi bằng chúng ta dùng hai vạn tu bổ lại trường đua, chẳng những dân tị nạn có công việc làm ăn còn có thể kết liễu được tâm nguyện của tiên đế.
16 Đại Viện nằm gần phủ Viễn, quán trà rất rộng, không khác gì đại hý viện, đủ chứa bốn năm trăm người, hàng ngày từ sáng sớm những người nhàn rỗi đều tới đây giải trí, tụ tập nói chuyện.
17 Nghị Chánh và Tiểu Tường đi theo Hương Nhi đến Vô Định Hà.
- Đằng kia kìa!
Hương Nhi vừa la vừa chỉ bên kia sông.
Nghị Chánh và Tiểu Tường nhìn theo tay Hương Nhi, thấy bên kia sông dưới cội liễu già, một thằng nhỏ khoảng chừng mười hai mười ba tuổi da rám nắng đang bị bốn tên thanh niên vây chặt, xung quanh lúc này có người nhưng chỉ đứng nhìn, ai cũng sợ bọn thanh niên không dám can thiệp.
18 Lúc này mặt trời vừa mới mọc, mây mù trên không trung tựa như bị một bàn tay to lớn xua tan. Muôn ngàn tia nắng lan tỏa khắp Yên Sơn, trên không trung vẫn còn vài áng mây đỏ.
19 Hai tên lính gác cổng phủ Viễn thấy ở phía Nam có một cỗ xe từ từ chạy tới, phía trước xe buông chiếc rèm trắng toát, không cần nhìn cũng biết phu xe là Tiểu Khả, và đương nhiên người ngồi sau bức rèm không ai khác hơn Hà Tử Lăng.
20 Tiểu Tuyền, Doanh Doanh và Tiểu Liên tiếp tục trò chơi dang dở. Tiểu Tuyền đứng quay lưng ra cổng, hăm hở tâng cầu. Nàng tâng lần này là đến lượt thứ bốn mươi hai rồi, vốn là mức cao nhất hiện tại, và vì muốn phá kỷ lục cho nên khi Doanh Doanh hấp háy mắt và Tiểu Liên liên tục hất đầu về cổng, nàng vẫn không trông thấy, hăm hở đá tiếp.