1 Lục Tiểu Phụng là một người, con người tuyệt đối không ai quên được, không baogiờ quên được. Trong đời y đầy tính nết truyền kỳ và đã gặp không biết bao nhiêu quái nhân quáisự.
2 Lục Tiểu Phụng nằm duỗi dài trên giường, trước mặt đặt một chung lớn đầy rượu. Rượu không rớt ra ngoài chút nào vì chàng nằm yên không cử động, coi như ngườichết rồi.
3 Quái nhân đứng bên trong cửa dùng cái thiết câu để gõ cửa. Hắn lạnh lùng nói:-Ta là người chứ không phải dã cẩu. Khi vào phòng người khác bao giờ cũng gõcửa.
4 Hoắc lão đầu đáp:-Không phải. Lục Tiểu Phụng hỏi:-Nếu lão gia ở vào địa vị tại hạ mà gặp việc này thì mà thế nào?Hoắc lão đầu đáp:-Ta cũng chạy lạc lõng, không chừng còn chạy nhanh và trối chết hơn đại thiếu gia.
5 Lục Tiểu Phụng nghe cô nói không khỏi sửng sốt. Chàng nhìn cô bé từ đầu đến gótchân rồi lại từ gót chân lên đến đầu. Chàng ngắm nghía hồi lâu vẫn không nhận địnhnổi cô bé này là một thiếu nữ hai mươi tuổi.
6 Đại Kim Bằng Vương nét mặt bỗng tươi lên nói :-Ta biết công tử là một nhân vật tuổi trẻ mà công bằng chính trực, nhất định khôngcự tuyệt lời yêu cầu này.
7 Nhưng Tiêu Thu Vĩ đã lầm to. Anh chàng đui mù này ngoài cách dùng tai nghe phong thanh lại còn thứ cảm giáckhác rất kỳ diệu và rất thần bí. Gã phảng phất cảm giác thấy đòn trí mạng chân chính chẳng phải là cây thương màlà thanh kiếm, mặc dù gã không nhìn thấy mà cũng không nghe thấy tiếng gió vềthanh kiếm phóng ra.
8 Thượng Quan Đan Phụng cúi đầu xuống nghe chàng nói. Hồi lâu nàng nhẹ buôngtiếng thở dài nói :-Tiện thiếp bản tâm định tới đây. . . Lục Tiểu Phụng hỏi :-Bây giờ thì sao ?Thượng Quan Đan Phụng ngập ngừng đáp :-Bây giờ thì.
9 Vấn đề thứ ba là:-Bọn người lưu vong lạc lõng nơi đâu ? Hậu quả ra làm sao ?Thanh âm khàn khàn trả lời:-Sau khi vào Trung Thổ tất nhiên ẩn tính mai danh, vì tân Vương triều thành lậpxong liền phái thích khách vào Trung Thổ để truy sát họ nhưng không đem lại kết quảnào.
10 Thiếu nữ thần bí mất tích này sao lại xuất hiện đột ngột ở đây ? Tại sao một mìnhnàng ẩn lánh chốn hoang sơn và giữa lúc đêm khuya hát khúc thê lương ai oán ?Nàng hát để ai nghe ?Chẳng lẽ thân thế nàng cô đơn, phiêu bạt như bài ca đang tự tình về số phận đaukhổ và bất hạnh trước tình nhân.
11 Trong Thủy các không có nhiều đèn mà sáng tỏ như ban ngày, vì bốn bức tườngđều treo minh châu. Ánh đèn pha với ánh minh châu khiến cho luồng quang tuyếnbiến thành hòa dịu, mà người ngồi khoan khoái khôn tả.
12 Kiếm khí tan đi rất mau, nhưng không thấy Diêm Thiết San đâu nữa. Cả Lục Tiểu Phụng cũng biến mất. Ngoài thủy các là ao sen. Dưới ao dường như có bóng người chuyển động.
13 Đan Phụng công chúa chớp mắt hỏi:-Này ! Những bao tử đó lão có bán không ?Tiểu bản đáp:-Có tiền là bán hết. Đan Phụng công chúa hỏi:-Bao nhiêu tiền một cái ?Tiểu bản đáp:-Rẻ lắm ! Một vạn lượng bạc một cái, thiếu một đồng cũng không được.
14 Lục Tiểu Phụng uể oải thở dài nói:-Đánh nhau vừa mất sức vừa thương thần, thà rằng tìm một chỗ ngủ cho khoèochẳng hay hơn là đi kiếm người đánh đấm ?Tên tiểu bản bán bao tử trợn mắt lên nhìn chàng, mặt hắn đã như người muốn khóc,lại giống kẻ muốn cười.
15 Lục Tiểu Phụng nói:-Dù ngươi không nói thì ta cũng biết lần này ai đến kiếm ngươi. Tư Không Trích Tinh đáp:-Công tử biết là chuyện của công tử. Tại hạ không nói là việc của tại hạ.
16 Nga Mi Tứ Tú đều đỏ mặt. Bốn cô xoay mình đi ra. Lục Tiểu Phụng thở dài miệng lẩm bẩm:-Lần sau mình có tắm rửa phải mặc quần mới được. Phòng tắm của Lục Tiểu Phụng ở cạnh nhà bếp.
17 Hơn nữa địa vị cùng thân thế Độc Cô Nhất Hạc khiến lão không cần trả lời những câu hỏi vơ vẩn như vậy. Hoắc Thiến Thanh lại hỏi:-Trước kia đạo trưởng đã tới đây lần nào chưa ?Độc Cô Nhất Hạc đáp cộc lốc:-Chưa.
18 Hoa Mãn Lâu hỏi:-Công tử cho là trong vòng ba chục chiêu Tây Môn Xuy Tuyết không thắng đượcĐộc Cô Nhất Hạc hay sao ?Lục Tiểu Phụng thở dài đáp:-Chẳng một ai có thể đưa Độc Cô Nhất Hạc vào đất chết trong vòng ba chục chiêu.
19 Hoa Mãn Lâu không nhịn được bật tiếng la thất thanh:-Phi Yến đấy ư ?Thanh âm bên ngoài đáp lạo:-Đúng rồi. Chính tiện thiếp đây. Không ngờ công tử còn nhận được thanh âm củatiện thiếp.
20 Hoắc Thiên Thanh nói:-Cái đó chưa hẳn là lão phòng bị người ngoài vào đánh cắp rượu. Lục Tiểu Phụng đảo cặp mắt lấp loáng hỏi:-Chẳng lẽ tiên sinh nhận ra trên tiểu lâu còn nhiều chuyện bí mật khác ?Hoắc Thiên Thanh cười khà khà đáp:-Con người ta ai cũng có chuyện bí mật chẳng nhiều thì ít.