1 Tịch dương chầm chậm rãi những tia nắng cuối cùng trên ngọn Thông Thiên, ve vuốt những tàn tích rải rác còn sót lại của một quần thể kiến trúc rộng lớn kỳ vĩ.
2 Mùa thu đã sắp đi qua. Lá vàng rơi đầy trên đất, trải thành một tấm thảm thiên nhiên sặc sỡ, gần như che khuất cả con đường. Phía cuối con đường ấy, dưới những tán cây xơ xác là một tòa trang viện cũ kỹ, ám đầy màu thời gian.
3 Nghề sát thủ, tính ra mà nói, có từ rất lâu rồi. Ngay từ khi một người đi giết một người khác, để nhận về một món tài vật, người đó đã có thể chân chính gọi mình là sát thủ.
4 - Hài tử, ngươi ra ngoài mấy tháng nay, rốt cuộc đã có thu hoạch gì?- Sát Thủ hội, Lãnh Huyết hội, Âm Phong hội đã quy phục dưới tay Thần cung chúng ta, biến cải thành Thiên Sát, Địa Sát, Nhân Sát tam đường.
5 Đã mươi ngày trôi qua, Ngô gia sau thảm kịch đau lòng ấy, vẫn im lìm như một căn nhà chết. Lão Độc đã bỏ đi, bọn gia nhân ít ỏi dĩ nhiên cũng trốn sạch, cả trang viện rộng lớn ấy, giờ chỉ còn lại một mình Quân Hào.
6 Nếu chết là cảm giác dễ chịu thế này, vậy cái chết thực sự cũng không có gì ghê gớm lắm. Nhưng vì sao A Tì ngục lại chẳng hề nóng, chẳng lẽ ta lên thiên đường.
7 Hư Không tự, ngôi chùa cũ kỹ ấy, thật không ngờ lại chính là nới che giấu cửa vào của Ma động. Quân Hào bước vào trong Ma động, nghe tiếng cánh cửa đá phía sau nặng nề đóng lại, thị tuyến dần dần bị bóng tối che lấp.
8 Trong đại điện Hư Không tự có một bàn cờ. Bàn cờ rất cũ, quân cờ rất cũ, kỳ thế rất cũ, hai tấm bồ đoàn hai bên cũng đã bạc màu. Nói thời gian đã ngưng lại trên bàn cờ ấy, tuyệt nhiên không có gì quá đáng.