1 Tương truyền rằng hai năm trước bà Lan Phi được đức vua sủng ái và táng tại khu Minh lăng này. Từ đó dân cư miền phụ cận ban đêm thường nghe tiếng than khóc rất thảm thiết.
2 Giữa lúc ấy, quan Cửu môn Đề đốc thống lĩnh đội ngự lâm quân đi qua bên Thần Nhạc Song Kỳ. Bắc Kỳ Ôn Minh Cữu thốt nhiên nói bằng một giọng kinh ngạc: - Đạo ất huynh, coi kìa.
3 Đêm động phòng, Phò mã bồi tiếp các bậc công khanh đồng triều cùng các ông tiến sĩ đồng khóa mãi đến hết canh hai mới tan tiệc. Quan khách lục đục cáo từ ra về.
4 Cả Tam Vương cùng chàng áo xanh, áo đầy bụi bặm, sắc mặt lợt lạt đứng ngay như tượng gỗ, không nói câu gì. Sau một hồi im lặng đột nhiên Ngô Cương quát lên như hổ gầm: - Lão gia là Thiết Quyền Hùng Phong Thục Vương Ngô Cương đây!Người nho nhã râu xanh cũng biến sắc dõng dạc tự giới thiệu: - Thiết Tụ Thanh Tu Điền Vương Mã Lượng là tiểu đệ.
5 Sắp sang canh hai chân khí trong người lưu thông rất gấp nóng tựa sôi lên. Giữa lúc ấy, đột nhiên chàng bị tiếng vó ngựa lộp cộp làm kinh động giờ lập luyện, chàng vội thu nạp chân khí vào huyệt đan điền rồi đứng lên thì thấy trong quán trọ tiếng người huyên náo, chàng ước lượng ít nhất có bốn năm chục người.
6 Phan Tịnh khi nào chịu bỏ cơ hội đuổi theo kẻ cừu thù. Chàng thi triển khinh công đến độ chót mà vẫn còn cách nữ lang áo trắng chừng mười trượng. Chàng vừa rượt theo bóng áo trắng, vừa tự hỏi: - Ả này còn có chủ nhân đứng sau bức màn là động chúa động U- U, nhưng không hiểu động U-U ở đâu? Động chúa phải chăng là một trong hai người Ma Tôn và Quỷ vương? Dù sao thì ta cũng phải tìm cho ra.
7 Chấp Phất Tiên Tử đỡ công chúa dậy, kiếm lời an ủi nàng: - Công chúa phải một phen kinh hãi. Bây giờ bình yên rồi, bọn chúng không dám trở lại nữa đâu.
8 Phan Tịnh khí tức xông lên tận cổ, chàng nhảy tới nơi thì bóng đen đã chìm đắm vào bóng tối. Chàng ngẫm nghĩ rồi bỗng bật lên hai tiếng cười gằn nói: - Này gã kia! Ngươi thật ngu quá.
9 Một lão áo đen rú lên một tiếng bắn văng xuống khe núi bùn lầy. Giữa lúc ấy Phan Tịnh vô tình chợt nghe giọng nói khàn khàn của lão già ở trong nấm mồ bật lên tiếng khen: - Chưởng pháp tuyệt diệu!Chàng giật mình thoáng thấy bóng một lão già thân pháp cực kỳ mau lẹ tung mình lên không, đón lấy lão già bị thương trở về chỗ cũ.
10 Người mặc áo vàng là một thiếu phụ nhìn thiếu nữ mặc áo màu lục nói: - Vân nhi! Ta không hiểu Huỳnh Long sư bá của con có tìm được người đồ đệ như ý hay không? Bây giờ ta thấy ân hận trong lòng.
11 Phan Tịnh không quay đầu lại vẫn nhìn ra phía ngoài động đi phăng phăng. Công chúa chạy lướt đến bên chàng toan cất tiếng hỏi, lại nghĩ đến chuyện đào mả Lan Phi.
12 Gã đầu mé hữu cười lạt đáp: - Bọn ta coi ngươi chẳng vào đâu!Phan Tịnh dùng thế sét nổ không kịp bưng tai, hai tay phóng ra chiêu "Lôi hỏa lương bạc" đánh vào một tiếng ánh lửa bốc lên rần rần.
13 Thiếu giáo chủ Thất Tuyệt Giáo lại la lên những tiếng ô ố quái dị. Bọn Phan Tịnh nghe thanh âm này lập tức cảm thấy khí huyệt nhộn nhạo, tâm thần xao xuyến.
14 Đường hầm về mé hữu rộng rãi hơn, chênh chếch đi sâu xuống và xuống từng bực đá. Vách động toàn bằng đá xây nên. Phan Tịnh vừa từ từ đi xuống vừa khẽ hỏi La Hạo: - Hạo đệ! Hạo đệ thấy trong mình bây giờ ra sao?La Hạo đáp: - Tiểu đệ đã khá nhiều.
15 U-U Động Chúa tiếng nói lạnh như băng hỏi: - Sơn Chúa! Ta phóng "Thần sơn tuyệt mạch chưởng". Còn ngươi dùng chưởng lực gì để phản kích?Cửu Hoa Sơn Chúa đáp: - Động Chúa! Ta phóng chưởng lực "Thái hư thần công".
16 Phụng Điện chúa động U-U là Đổng Uyển Uyển, cũng cảm thấy bầu không khí đầy vẻ khẩn trương, đằng đằng sát khí. Bọn Thất Tuyệt Giáo tụ hợp tại phía trước khu Minh Lăng, không thắp đèn lửa chi hết, khiến cho cảnh tượng càng thêm rùng rợn.
17 Tinh thần Phan Tịnh bỗng căng thẳng, khẽ hỏi: -Nàng nghe thấy gì?-Hình như có tiếng chân người. Phan Tịnh lấy làm lạ nói: -Không chắc! Trong mộ Lan Phi, trừ ta và nàng, không còn ai có thể vào được.
18 Phan Tịnh lại kêu rầm lên: -Không được. Ta không thể đui mù được. Ta còn có nhiều việc phải làm. Công chúa Ngọc Nô nói: -Nếu Ân Công không muốn bị đui thì chỉ còn có một cách.
19 Ngọc Nô không hiểu hỏi: - -Bọn họ là kẻ thù của Tịnh lang ư?Phan Tịnh nói: - Đừng hỏi nhiều nữa. Phải đề phòng cẩn thận!Hai người vẫn trông về phía Thất Tuyệt Giáo đi đến, không bị một ai ngăn trở, họ chỉ nhìn chàng chằm chặp.
20 Tình trạng lại khẩn trương. Tay trái nàng lại thò vào bọc móc rất lẹ một gói vải vàng ra cầm trong tay, nàng mở rất khéo nhưng chưa tung ra, rồi nghiêm nét mặt nói: - Phải chăng các vị chuẩn bị không đếm xỉa gì đến tính mạng lão này nữa?Bảy vị trưởng lão không ai trả lời.