21 Phụng Điện chúa lạnh lùng hỏi: -Ngươi có việc gì nói mau đi? Nếu không thì ta lại thay đổi ý kiến chẳng làm cho ngươi nữa đâu. Ngọc Nô tràn trề hy vọng hỏi: -Thư thư thực tình làm cho tiểu muội việc này không?Phụng Điện chúa lại giục: - Chẳng lẽ ta còn lừa bịp ngươi hay sao? Nói mau đi! Ta còn phải lên đường.
22 Rồi không biết nghĩ sao chàng tự cười thầm, lẩm bẩm: - Tại sao nàng không nhân lúc mình bị thương động thủ ngay mà chờ đến lúc mình hoàn toàn khôi phục chân lực rồi mới tỷ thí? Thiệt là đáng tức cười.
23 Bỗng có tiếng vọng lại đáp: -Người bị ra nhiều huyết quá chỉ nên uống rượu không nên uống nước. Ngọc Nô cảm kích nói: - Xin đa tạ!Rồi ghé miệng hồ lô vào mồm Phan Tịnh.
24 Hắn la lên một tiếng úi chao rồi lại cả tiếng chửi rủa: -Cha mẹ đồ con chó! Một ngày kia nó mà vào tay ta, ta không phân thây muôn đoạn được thì thề chẳng làm người.
25 Trong tòa tịch thất, Phan Tịnh buông một tiếng thở dài: -Nô muội! Không ngờ chúng ta khéo quá hóa vụng mất rồi!Vừa dứt lời, một bóng người vụt hiện ra, Ngọc Nô đáp: -Chưa chắc đâu! Tịnh lang! Lão tiền bối! Chúng ta đi thôi.
26 Đôi ngựa xông pha vào những vùng cỏ rậm, vừa chạy vừa hí vang. Người ngồi trên lưng ngựa lặng lẽ chẳng nói gì, vẻ mặt cực kỳ thê lương ảo não, vừa mệt nhọc vừa thất vọng.
27 Chàng biết mình đã bị Xích Lôi Thần Quân quăng xuống đầm Tuyệt Long, mà mình lại không biết bơi lội để vào bờ, thì kiếp nạn khó lòng thoát khỏi. Đầm Tuyệt Long chẳng những nước lạnh thấu xương mà không biết sâu đến bao nhiêu.
28 Rồi chàng cũng thủ thế ra chiêu để cho Xích Lôi Thần Quân không để ý. Xích Lôi Thần Quân nhẹ nhàng cười mát: -Ngươi phóng ra đi!Phan Tịnh lập tức ngầm vận đủ mười hai thành công lực.
29 Huỳnh Long Tử và Phan Tịnh la lên: -Ân sư! Sư tổ!Nhưng Xích Lôi Thần Quân tỏ vẻ cực kỳ phẫn nộ hỏi: - Các ngươi dám vi phản mệnh lệnh ta ư? Câm miệng ngay.
30 Thất Tuyệt giáo chủ cười lạt đáp: - Cái tên Lý Tiến đã từ bỏ ở Kinh đô rồi. Bản giáo chủ tên gọi là Phách Tỉ Lê. Ngươi nghe rõ chưa?-Vậy thì ngươi đến đây để báo thù chăng?- Ta báo thù ai?- Cửu Dương Thượng Nhân, Phan Khôn, Đồng Bách Ngọc Phụng tức là tất cả các nhân vật võ lâm nổi tiếng ở Kinh đô.
31 Hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanhHai câu thơ này đáng đem ra để tả tấm dung nhan mỹ lệ tuyệt luân của Phụng Điện chúa. Phan Tịnh vừa ngó thấy không khỏi sững sờ.
32 Tiếng cười vừa dứt, một thanh âm sang sảng nổi lên: -U-U động chúa! Ma Tôn Đổng Hải Sơn! Thiên Huyền Lão Quái cùng Phụng Điện chúa! Các ngươi hãy ra mau! Phan Tịnh này chưa chết đâu! Bữa nay ta phải cắt thịt rút xương bọn ngươi ra.
33 Trên đỉnh núi, mười người ngồi xếp bằng toàn là những tay cao thủ bậc nhất trong võ lâm. Ba người ngồi giữa là Huỳnh Long Tử, Nhân Kiệt La Siêu, Cái Vương Tử.
34 Chấp Phất Tiên Tử nhìn chàng tủm tỉm cười nói: - Tịnh nhi! Ngươi đã trải qua một phen lao khổ. Phan Tịnh vội vàng không kịp thi lễ, miệng hô: - Sư mẫu!Chấp Phất Tiên Tử bước lại trước mặt chàng, dịu dàng hỏi: - Ai bảo ngươi xưng hô như vậy?Phan Tịnh luống cuống ấp úng nói không ra lời.
35 Giọng nói gay gắt của lão khiến cho Phan Tịnh phải bực mình, chàng lạnh lùng đáp: - Cái đó dĩ nhiên, có gì là phải hỏi. - Ai mời khách quan đến đây?- Tự ý tại hạ muốn đến.
36 Rồi chàng cười thầm cho bọn mặt quỷ quá sợ công lực mình phải dông tuốt. Ngờ đâu chàng còn đang ngẫm nghĩ, thì một bóng xanh xẹt tới. Phan Tịnh giật mình lẩm bẩm: - Thôi thế là xong đời.
37 Lúc này Phan Tịnh đã bình phục, chàng vận động chân lực đẩy tấm đá lấp cửa động sang bên. Ánh sáng chiếu vào trong động, chàng nhìn rõ người bên trong chính là Nhân Kiệt La Siêu và Cái Vương Tử.
38 Chàng kinh ngạc khẽ la lên một tiếng rồi tự hỏi: “Hiện ta ở chỗ nào đây? Rõ ràng ta bị Kim Cưu Khuất phóng chưởng đánh mà không còn một chút sức nào để kháng cự.
39 Phan Tịnh nghe thanh âm nàng đã biết rồi, vừa kêu lên: - Công chúa ơi! Hiền thê ơi! Sao nàng lại vô tình thế?Thiếu nữ che mặt đó quả là Tĩnh Hoa công chúa.
40 Chàng vận đến tám thành công lực phóng Lôi Ấn Vô Tình ra. Huyền Thiên Nhất Quái dường như rất kinh hãi ánh sáng Nhật Nguyệt Lệnh. Hắn thất đảm thét lên be be, lạng người vọt ra xa ba trượng.