1 Trên cửa có biển, trên biển có bốn chữ lớn màu vàng kim “Mục Mã Sơn Trang”. Nơi này không có ngựa, cũng không có mục trường, núi thì cũng có, nhưng lại cách rất xa.
2 - Vừa rồi ngươi nói không sai. Đinh Khai nhỏ giọng nói:- Ta ở nơi này chính là để đợi một người. Đương nhiên, người hắn đợi không phải là Triệu Tiểu Nhu, bởi vì hắn căn bản không biết Triệu Tiểu Nhu lại trốn khỏi nhà.
3 Bạch phu nhân lấy lại bình tĩnh. - Không cần bà phải khen!Đinh Khai cười nhạt. - Tiểu Đinh, ngươi cũng nên biết!Bạch phu nhân nói:- Một đống châu báu ngân lượng lớn như vậy, ta làm sao có thể mang theo bên người?- Việc này hãy nói sau!- Nói sau?- Phu nhân cũng nên biết! Trận lửa này của bà thật sự quá độc quá tàn nhẫn.
4 - Đinh huynh như đã nhìn rõ ruột gan. - Tại hạ có một lời muốn hỏi. Chẳng biết Trầm tổng tiêu đầu truy tìm hung thủ là muốn thu hồi số tài sản kia để cứu tế những nạn dân tại Hoàng Hà, hay là muốn báo thù rửa hận cho mười chín mạng người?Trầm Thiên Nhạc ngẩn ra.
5 Lâu Đại Chiêu tỏ ra sốt ruột. - Được thôi!Đinh Khai trong miệng đáp ứng, nhưng lại không giao chủy thủ ra:- Ngươi có biết cắt mũi thế nào không?Vừa nói hắn vừa dùng mắt ra hiệu, đồn thời nhếch miệng về bên trái.
6 Lâu Đại Chiêu nói:- Ngươi muốn ta gọi hắn thành cha mẹ à?Hiển nhiên hắn từ lâu đã bất mãn loại thần sắc cung kính của Trầm Thiên Nhạc đối với Tiêu Lâm Phong.
7 Phải làm như thế nào, chẳng lẽ chỉ có nhắm mắt chờ chết?Đinh Khai toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Trong tay hắn chỉ có một thanh chủy thủ dài bảy tấc, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, cánh tay vươn ra đâm về phía trước.
8 Thân hình Đinh Khai chợt lóe lên, lướt qua bên trái, hai mắt của hắn lấp lánh, giống như không muốn bỏ qua bất cứ một cành cây cọng cỏ nào. Hắn đang tìm kiếm cái gì? Chẳng lẽ có phát hiện gì?Một ngày trôi qua, mặt trời đỏ rực dần dần chìm về phía tây, hoàng hôn buông xuống trên cây rừng xanh ngắt.
9 Đinh Khai nói:- Tại hạ nhớ tới một câu châm ngôn. - Câu gì?- Cùng nghề thì đố kị. - Ha ha! Đinh lão đệ thật là người thẳng thắn, cực kỳ hào sảng. Tiêu Chấn ngẩng mặt cười lớn, sau đó lại nói:- Nhưng những lời này dùng với chúng ta lại có chút không thỏa đáng.
10 Lâu Đại Chiêu có chút lúng túng:- Nói chung là chuyện xấu không làm được…- Rồi cô ta quay sang đánh ngươi có phải không?- Hừ!Lâu Đại Chiêu không trả lời, chỉ hừ một tiếng.
11 - Chuyện gì?Đinh Khai khôi phục tinh thần lại. - Ngươi tốt nhất nên thức thời một chút!- Thế nào?- Phu thê người ta đoàn viên, ngươi đứng như khúc gỗ ở đây để làm gì?Thiếu niên áo lam nói:- Còn không mau đi!- Chúc mừng chúc mừng! Tại hạ xin kính một chung rượu mừng!Đinh Khai lại cười.
12 Cua của hồ Dương Trừng, yếm tròn càng lớn, béo mập tươi ngon, quả thật là mỹ vị trong thiên hạ. Triệu Cửu Tôn nâng chung rượu, mỹ nhân bên cạnh, không khỏi tươi cười rạng rỡ.
13 Đồng thời hắn cũng có chút lo lắng, vạn nhất chuyện bí ẩn này truyền đến tai Tiêu Chấn, sẽ khiến cho vị Giang Nam cự bá này càng trở nên không kiêng nể.
14 - Thế nhưng…- Đừng thế nhưng!Đinh Khai nói:- Có người nói một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, nhưng xem ra ngươi hình như không nhớ. - Ngươi muốn nói gì?Lâu Đại Chiêu đột nhiên ngẩn ra.
15 - Câu này phải hiểu thế nào?- Ý của lão phu là trước đây muốn tìm Triệu Cửu Tôn thương lượng phân chia số tài vật này, nhưng hôm nay đương nhiên đã không cần.
16 Vừa rồi trong lòng y còn tràn đầy hi vọng, lúc này lại bị bao phủ bởi một bóng đen. Đương nhiên, y tuyệt không từ bỏ, hơn nữa cũng không thể từ bỏ. Lúc này y đã bị dồn đến chân tường, căn bản không còn lựa chọn nào khác.
17 Là muốn thoát khỏi sự đeo bám của Tiêu Chấn? Hay là sợ Đinh Khai đột nhiên xuất hiện?Tiêu Lâm Phong bị nhốt trong xe, Tiêu Chấn làm sao dám buông tay? Đừng nói lộ trình trăm dặm, cho dù là ngàn dặm vạn dặm, y cũng sẽ bám theo.
18 Hoàng sam khách khinh thường nói. - Lão già thế nào?- Rất thối. - Thối?- Muội nhìn kìa!Hoàng sam khách chỉ chỉ vào lá Thanh Long nha kỳ, cười lạnh nói:- Đó không phải là rất thối sao?- Đúng! Tác phong thật là đáng tởm.
19 Thiếu nữ áo lục cười nhạt:- Lẽ nào ngươi thật sự muốn đem mấy chiếc xe trống này đến Lục Bàn sơn?- Ta…- Ngươi bị ma ám à?Mật Nhi nhíu mày, không nói tiếng nào.