1 Quân sĩ đem đuốc lại gần soi. Đó là một người đàn ông tuổi trung niên. Miệng y ứa máu. Đỗ Lệ-Thanh cầm mạch gật đầu: - Còn hy vọng. Mụ lấy một viên thuốc nhét vào miệng người kia.
2 Từ Trường-yên đến Thiên-trường không xa. Con đường này Thanh-Mai đã đi nhiều lần. Nàng thuộc làu tên từng thôn, rừng xóm sắp đi qua. Mỗi thôn, mỗi xóm đều có di tích, nàng thuật truyện cho mọi người nghe.
3 Thuyền đã ghé bờ. Tự-An đứng dậy nói với Đỗ Lệ-Thanh: - Đỗ phu nhân. Tôi hứa sẽ chủ trì công đạo vụ tên Nguyên-Hạnh hại phu nhân. Tuy nhiên tôi sợ mình chưa ra tay, phái Tiêu-sơn đã thanh lý môn hộ.
4 Ăn xong Lý Long đọc tiếp khẩu quyết luyện Vô-ngã-tướng thiền-công cho Tự-Mai, rồi hai anh em ngồi luyện. Chàng nói: - Sư phụ anh thường nói, nhà Phật có bốn loại Thiền-công.
5 Nghe Tự-Mai kể truyện, Thanh-Mai bàn: - Khắp vùng này ai cũng than thở cho bà Phượng-Ánh, hồng nhan, bạc phận. Tự-Mai muốn thử mấy bà chị. Nó hỏi: - Nếu các chị là bà Phượng-Ánh, các chị sẽ xử sự ra sao? Mỹ-Linh đáp ngay: - Vợ chồng có hai vấn đề.
6 Bảo-Hòa thấy bản lĩnh hai người thì kinh hãi: - Mình những tưởng học được thần công thời Lĩnh-nam cùng Phục-ngưu thần chưởng thành vô địch. Không ngờ còn thua xa Thiên-trường ngũ kiệt.
7 Thanh-Mai cười nhạt: - Ta biết tên thực của mi là Đặng Trường. Mi vốn người họ Trần nhà ta, gốc gác sinh trong trang Thiên-trường này. Lúc mi ra đời đúng lúc loạn Thập-nhị sứ quân.
8 Chu Anh, Tự-An ra ngoài quan sát, thì thấy mười con thuyền chia làm hai hàng song song, như vây thuyền mình vào giữa. Hà-Thanh run run đứng nép vào vai Tự-An: - Chắc tụi Hồng-hà lại đến.
9 Dực-thánh vương quát: - Ngừng tay. Người trên thuyền đang đánh nhau hỗn loạn, bỗng ngừng lại, rồi cùng nhảy lui. Bọn Tống trở về thuyền của Dực-thánh vương.
10 Nhất thi khẳng khái anh hùng lệ, Bách chiến, quan hà cố quốc tâm. (Câu đối ở đền thờ Đào Hiển-Hiệu, Quý-Minh, Phương-Dung). Nghĩa là: Một bài thơ khẳng khái, anh hùng rơi lệ.
11 Hậu thế tri âm như dục vấn Đoạn trường tục ký thử dư âm Dịch: Tri âm ai đó ngàn sau Đoạn trường xin hãy vì nhau tỏ bày. (Hà-thượng-Nhân) (1) Vương lắc đầu: - Con hiểu một mà không hiểu hai.
12 Theo như tục lệ, các Thái tử, Công chúa dâng lễ vật lên Hoàng đế, cùng đưa lời chúc tụng. Đúng luật thời bấy giờ, thì con trai lớn dâng trước rồi theo thứ tự đến các con trai nhỏ.
13 Y tưởng bọn Tống lấy trộm, không ăn được thì đạp đổ. Y tìm dịp báo cho vua Lý biết. Vua Lý ắt sai cao thủ đón bắt sứ đoàn Triệu Thành lấy lại di thư. Y chờ giữa lúc một bên thắng, một bên bị thương, thừa cơ xuất hiện làm ngư ông hưởng lợi.
14 Nghe Thanh-Mai nói, Đoàn Huy cảm động đến run người lên. Y nghĩ: - Hôm trước Chu Minh từ Thiên-trường về ca tụng võ đạo phái Đông-A không tiếc lời. Hôm nay mình mới được thấy sự thực.
15 Bình-dương từ trong phòng Thanh-Mai bước ra, mặt nàng tái nhợt. Khai-quốc vương hỏi: - Cái gì đã xẩy ra? Bình-dương run run: - Mặt sư tỷ Thanh-Mai đỏ như gấc, mắt trợn ngược, e khó qua khỏi.
16 Lâm Huệ-Phương ngồi vuốt tóc Mỹ-Linh như một bà mẹ hiền đối với cô con gái yêu: - Đáng lý ra, giờ này tôi là thím của công chúa. Nếu may mắn, không chừng tôi còn trở thành vương phi của một vị vương gia, có tài kinh thiên động địa, có ơn đức trải khắp đất nước, lại nhã lượng, cao trí.
17 Cô hàng được dịp trổ tài: - Không phải thế. Như nếu về mùa Đông, rau muống không có, thì ăn bún với rau riếp. Rau riếp hơi tanh, phải dùng lá tỏi non, lá mùi, hành lá chẻ.
18 Hoàng Liên hỏi Triệu Thành: - Vương gia. Nhược bằng Lý Công-Uẩn bất chấp luật lệ võ lâm, y cho thiết kị bao vây, bắt hết anh hùng võ chặt đầu thì hỏng bét.
19 Thấy Mỹ-Linh vẫn chưa hiểu, lão già gầy tiếp: - Có gì đâu, mỗi người đàn bà là cái máy hợp tinh khí, nguyên khí đó. Khi họ thụ thai, thành bào thai, bào thai chính thị khối Tiên-thiên-khí.
20 Mỹ-Linh hỏi Vũ Nhất-Trụ: - Mi đưa chìa khoá đây, để ta mở cửa thả tù nhân ra. Vũ Nhất-Trụ lắc đầu: - Cửa này có ba khóa. Một do tôi giữ, một do Lê Ba giữ, một do Hoàng Văn giữ.