1 Tiểu Hổ Tử đã trải qua cuộc đời ăn mày năm năm ròng, gã xem chừng chỉ ngoài mười tuổi, thân hình thấp bé quắt queo thảm hại, nên mới được gọi là Tiểu Hổ Tử.
2 Người nọ mỉm cười hài lòng:- Ngươi nhớ thế là hay lắm, miễn ngươi ngoan ngoãn nghe lời lão tử, không những có ăn có uống mà còn có bạc tiêu sài không hết.
3 Tiểu Hổ Tử ra mắt Mạc đại tẩu. Sau đó không biết ba người bàn tán với nhau ra sao, Tiểu Hổ Tử được Mạc đại tẩu dẫn tới tư dinh của Lý Bạch Vạn vì không hiểu căn cứ vào đâu Ô lão đại một mực quả quyết ông ngoại của Lãn Cẩu Tử chính là Lý Bạch Vạn trong thành Hoàng Cương.
4 Quả nhiên bốn vị cô nương từ trong viện chạy ào ra, Xuyến Xuyến là cô đi đầu reo lên một tiếng, nắm tay Tiểu Hổ Tử kéo vào trong nhà. Y nhìn thấy bốn cô chị nuôi trong lòng rất lấy làm cao hứng, líu lo quên bẵng cả Lý đại thúc chờ y trong đại sảnh.
5 Hận Hải Du Hồn bước tới một hòn đá hình vuông trước cửa động, song thử ôm hòn đá chuyển động mấy cái. Tiếp đó chỉ nghe vách núi chuyển động phát ra những tiếng rào rào rồi mở ra một cánh cửa.
6 Thanh niên hán tử vừa ăn hết tô mì ngẩng đầu lên vội đáp:- Đúng ta là Liêu Trường Phát. Tiểu Hổ Tử cười tươi bước tới:- Đại ca, chẳng lẽ không nhận ra đệ đây ư, đệ là Tiểu Hổ Tử đây mà.
7 Đường Vĩnh Thắng "ô" một tiếng:- Sự thực rõ ràng còn đây, các ngươi hãy giương mắt ra mà nhìn. Nói xong hắn tự kéo áo lên rõ ràng lộ ra một mũi cương châm vẫn còn đâm tại lưng áo hắn.
8 Tiểu Hổ Tử ngấm ngầm thở dài, làm ra vẻ quyết định tối hậu, câu thứ nhất khi y vừa mới gặp Xuyến Xuyến là :- Tứ thư thư, tiểu đệ đáp ứng yêu cầu của thư thư.
9 Tiểu Hổ Tử trấn định lại nhìn quanh phòng rồi xuống giường mở rộng cửa, chỉ thấy chung quanh tỉnh lặng không thấy một bóng người. Y vội chạy đi tìm khắp nơi, không thấy Xuyến Xuyến đâu, đến mấy lão sư dạy các tuyệt kỹ cũng không thấy, thậm chí các tiểu cô nương đều còn ngủ say trong phòng riêng.
10 Vương Đắc Phúc cả sợ:- Hổ thiếu hiệp làm gì đó ?Tiểu Hổ Tử đáp:- Tính tình của công tử này rất ương ngạnh, chỉ còn nước bắt hắn ngủ một giấc là yên. Vương Đắc Phúc lắc đầu :- Công tử chúng tôi là người rất tốt, chỉ vì quá được nuông chiều nên thật khó sai khiến.
11 Tiểu Hổ Tử hỏi:- Chu đại ca có tin tức gì của Vạn lão tiền bối không?- Không, sự thực lão tiền bối xảy ra việc gì ta cũng không biết rõ tất cả đầu đuôi.
12 Chu Thông Lương gật đầu :- Lời của Cổ bá phụ rất có lý, sao tiểu điệt dám không tin ?Bỗng nhiên Tiểu Hổ Tử tiếp lời:- Vãn bối chưa tin hẳn được!Cổ phu nhân Địch Diễm Thu vẫn tươi cười:- Tại sao thiếu hiệp chưa tin phu quân ta?Tiểu Hổ Tử giương lông mày, mặc cho Chu Thông Lương nháy nhó, y ngang nhiên đáp:- Vì lời của Cổ bảo chủ quá toàn mật, chẳng có sơ hở chút nào chứng tỏ Cổ bảo chủ đã có sắp đặt sẵn.
13 Cổ phu nhân đi trước, Chu Thông Lương đi ở giữa, còn cổ kiếm Hàn đi sau cùng, phu nhân vốn rất quen thuộc đường lối ở đây nên dẫn hai người đi đến tận chân tường thành vẫn chưa bị ai phát hiện.
14 Diệp Nhã Tuệ dùng hai tay cởi dây đai đeo bên lưng buông ra thành hai sợi dây vải, mỗi đầu có treo hai cái chuông nhỏ bằng vàng. Hai tay nàng hơi rung động nhẹ, hai cái chuông phát ra liên tục những tiếng "đinh đang đinh đang" rất vui tai.
15 Tiểu Hổ Tử mỉm cười :- Lão tiền bối đến thật đúng lúc, vãn bối đang nghĩ tìm cách tiến cứu Diệp lão thái thái đây. Đỗ Nhất Bình lắc đầu :- Hiện tại lão phu chưa muố nói đến chuyện Diệp lão thái thái vội.
16 Thân hình Tiểu Hổ Tử cất vọt lên trên mái ngói, hai bóng nhân ảnh đã phi thân vượt qua tường vây ra ngoài trang viện. Y nổi tính tò mò muốn biết hai bóng người này có ý định gì liền búng thân lên vượt luôn tường vây, chỉ khoảnh khắc đã đuổi gần kịp hai bóng ấy.
17 Phi Phi gằn giọng:- Vật của ngươi cũng phải đưa ra. Người ấy nói:- Chúng ta tiền trao cháo múc chưa được ư ?Phi Phi cười gằn:- Lỡ ngươi đưa hàng giả cho ta thì sao ?Người ấy cười xòa:- Hiệu của lão tử làm ăn uy tín làm gì có hàng giả ?Phi Phi nói:- Có câu nói "tri nhân tri diện bất tri tâm" (biết người là biết mặt thôi chứ không thể biết được lòng dạ) huống gì, đến mặt thật của ngươi ta còn chưa biết được.
18 Địch Diễm Thu gật đầu :- Có - Thế sao A di không chữa bệnh cho gia mẫu ?- Trước đây ta chẳng nói rồi ư. Người chỉ ở trong Cổ gia bảo này mới thực là an toàn.
19 Y vừa nói dứt câu ấy, Thái lão kinh sợ nói:- Hổ thiếu hiệp, sao lại lộ cho chúng biết ý ấy ?- Cách ấy không phải chúng không nghĩ ra, vãn bối cố ý nói ra để thử tâm ý chúng đó.
20 Khi họ tìm đến Quái y Thạch Hoài Băng không có ở nhà, họ vì nghe nói tính tình của Thạch Hoài Băng rất cổ quái nên không dám tự ý vào tiểu thạch thất của Quái y, đành ngồi dưới một gốc cây gần đó chờ đợi.