1 Dưới cục đồng dằn giấy cũ kỹ màu sắc nhu hòa kia, là mười hai tờ giấy trắng, bên cạnh cái bàn bát tiên hình thù cổ nhã, có bảy người đang ngồi. Bảy người danh tiếng vang động trong giang hồ.
2 Dù Lục Tiểu Phụng có mê lạc đi mất chính mình, ít ra chàng còn chưa mê lạc phương hướng. Chàng tin chắc con đường này đi hướng chính Tây, chạy quá ngọn núi nhỏ phía trước là có thể tìm được con suối có nước trong.
3 Chạy trốn không ngơi nghỉ. Bóng tối đã trùm lên. Trong bóng tối chỉ nghe có tiếng thở dốc, tiếng hai người đang thở dốc. Tiếng động đã ngừng hẳn lại, hai người đã ngã xuống.
4 Giọng nói từ một căn nhà gỗ gần đó truyền ra. Căn nhà gỗ nhỏ màu xám, trong đám mây trắng mịt mù đó, nhất định phải chú ý lắm mới thấy được. Lục Tiểu Phụng rốt cuộc cũng thấy được.
5 Hôm qua là sinh nhật bảy mươi tuổi của Câu Tử, hôm nay lúc lão tỉnh dậy, cơn say hồi hôm qua còn chưa tan đi hẳn, lão thấy đầu mình nhức như đang bị vỡ ra từng mảnh, tình dục thì đang sôi động lên.
6 Sáng sớm hôm sau, trong núi vẫn còn sương mù dày đặc, căn nhà gỗ nhỏ giống như đang trôi nổi trong đám mây, mở cửa nhìn ra ngoài, ngay cả người mình, cũng trôi trôi nổi nổi, như lục bình trên mặt nước.
7 Giường quả thật rất rộng, chăn gối mới tinh, vừa vào đến nơi, Hoa quả phụ bèn lười lẫm nằm soài ra giường. Lục Tiểu Phụng đứng đó, đứng ngay đầu giường.
8 Mé núi bên này không có cỏ, đá núi lởm chởm, sắc bén như đao. Hoa quả phụ bỗng ngừng lại, cúi đầu nhìn chân mình. Bàn chân bà ta nhỏ nhắn mềm mại, trong kẽ ngón chân bỗng có một tia máu tươi rướm ra.
9 Hang núi yên lặng, u bí, xanh biếc, tấm thân xử nữ hoàn mỹ không có tì vết, ánh mắt ôn nhu như sóng nước. . . Lục Tiểu Phụng ráng sức khống chế lấy mình không nghĩ thêm tới, nhưng chính chàng biết rằng cái hình ảnh ấy đã vĩnh viễn in sâu vào tâm khảm.
10 Yến tiệc còn chưa bắt đầu, bởi vì mọi người còn đang chờ một người, một người không thể thiếu sót. Lục Tiểu Phụng rón rén bước vào. Diệp Linh mỉm cười đi theo sau lưng.
11 Kế hoạch Thiên Lôi chia ra làm bốn giai đoạn :Giai đoạn thứ nhất: tuyển lựa cao thủ, phân phối nhiệm vụ. Giai đoạn thứ hai: dịch dung thay đổi, chia nhau xuống núi.
12 Mồng năm tháng tư, trời đẹp. Lục Tiểu phụng đang đối diện với một cái gương đồng được đánh bóng loáng mỉm cười. Nhìn thấy người trong gương không phải là mình, cái thứ cảm giác ấy tuy có hơi kỳ quái nhưng rất thích thú.
13 Quán rượu này trang hoàng rất tinh trí, khí phái cũng rất lớn, nhưng làm ăn xem ra không được phát đạt lắm. Bây giờ tuy đã đúng giờ cơm rồi, trên lầu chỉ có ba bàn có khách.
14 Mười ba tháng tư, trước khi trời sáng. Phía sau núi Võ Đang một màn đêm tối mịt, lên hết nửa ngọn núi, trong gió đã thấy có lạnh. Đêm lặng núi vắng, từng đợt khói trắng không ngớt từ dưới chân núi bay lên, không biết là mây hay là sương mù.
15 Mười ba tháng tư, hoàng hôn, trời dần dần tối, trong đại điện đèn đã được đốt sáng lên. Trên rường nhà vẫn còn rất tăm tối, ánh mặt trời chiếu không vào tới nơi đây, ánh đèn cũng chiếu không vào, trên đời này vốn có những nơi vĩnh viễn không quang minh.
16 Mười ba tháng tư, giữa đêm. Đêm mát dịu như nước. Giây phút này chỉ có một người biết được Tử kim quan ở đâu. Người đó dĩ nhiên là Lục Tiểu Phụng. Không biết chàng mua ở đâu ra một cái mũ bông đội trên đầu, che hết hơn nửa khuôn mặt.
17 Người cuối cùng bước xuống cầu thang, không phải là Tây Môn Xuy Tuyết, là Mộc đạo nhân. Lão mới là người chân chính đi cuối cùng. Lão Đao Bả Tử hiển nhiên không ngờ sau lưng Thạch Nhạn còn có người, bọ ngựa bắt ve, se sẻ sau lưng, trên đời này không phải rất có nhiều chuyện cũng như vậy sao?Lục Tiểu Phụng hình như cũng không ngờ lão lại đến, chàng nhìn lão kinh ngạc, rồi lại nhìn lão Đao Bả Tử nằm gục trong vũng máu.
18 Kiện mã hí lên, chạy nhanh về phía trước. Ba người đều đã ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Lục Tiểu Phụng, một là Cao Đào, một là Hải Kỳ Khoát. Người thứ ba không phải là Biểu Ca, là Đỗ Thiết Tâm.
19 Máu nên chảy đã chảy hết rồi. Dưới Giải Kiếm Nham, nước hồ vẫn trong vắt như thuở nào, núi Võ Đang vẫn nguy nga như thuở nào, vẫn là đạo giáo danh sơn, võ lâm thánh địa, ai ai cũng ngưỡng mộ.