1 Mưa gió thét gào, Thiên Sơn rung chuyển, tuyết tan chảy như thác lũ, ngọn núi trắng bạc bỗng chốc đã trở nên loang lở cùng khắp, đâu đâu cũng đều là cây khô và đá núi bừa bộn, trông hết sức tiêu điều thê lương.
2 Người ấy ha hả cười to nói :- Hai người trẻ tuổi kia gan dạ lắm, dám đặt chân lên Không Không đảo này, chả lẽ mới từng này tuổi đã muốn xuất thế thanh tu hay sao?Sở Thiên Vân thấy đối phương là một lão nhân tuổi trạc thất tuần, mặt đỏ râu trắng, tướng mạo rất uy vũ, trên mình không có binh khí.
3 Ánh trăng vẫn soi sáng mọi vật, nhưng đã nghiêng dần sang tây. Bỗng, hai cánh tay thò lên từ dưới một mương sâu khuất trong bụi cỏ, mương ấy tuy sâu nhưng rất hẹp, khó thể phát hiện dưới sự phủ che của cỏ dại, chỉ thấy hai cánh tay ấy run rẩy nắm lấy hai nhúm cỏ, sau mấy lần cố gắng, một người áo trắng mới từ dưới mương trèo lên.
4 Sở Thiên Vân đã biết tiếng nói của thiếu nữ kia là ai rồi, không dằn được nữa, vội phi thân đến đó, khích động nói :- Yến muội sao lại dại dột thế này?Tư Mã Ngọc Yến lúc này đã khôi phục nữ trang, ngoảnh lại vừa thấy Sở Thiên Vân, liền kêu lên một tiếng bàng hoàng, suýt nữa đã ngất xỉu.
5 Cao sơn, trong ngôi chùa Thiếu Lâm hùng tráng có một tiểu viện rất thanh tịnh cỏ hoa được chăm sóc kỹ lưỡng, mành trúc che kín cửa sổ. Trong viện là một ngôi nhà nhỏ được xây bằng đá trắng rất tinh xảo đặc thù.
6 Sở Thiên Vân ngước mắt nhìn chỉ thấy trên cửa điện treo ngang một tấm biển to có ba chữ vàng Đạo Lăng Điện to lớn. Trong đại điện có thờ tượng Tam Phong tổ sư cùng linh bài của các vị Chưởng môn nhân bao đời, khói nhang nghi ngút, bầu không khí hết sức trang nghiêm.
7 Bởi cửa sổ và hai cửa trước và sau xe đều bị vải đen phủ kín nên trong xe tối om, Sở Thiên Vân nếu không nhờ nội công thâm hậu e rằng ngay cả Bạch Mai ngồi đối diện cũng chẳng trông thấy rõ.
8 Bốn thiếu nữ với cõi lòng tan nát đi khắp ngọn núi Linh Ưng, đến đâu cũng chỉ thấy cảnh điêu tàn đổ nát, đá núi nứt nẻ, cây cối trôi gốc hệt như một vùng đất nguyên thủy thời kỳ hồng hoang.
9 Chỉ thấy lão bà chỏi mạnh quải trượng nói :- Lão thân không quan tâm thì ai quan tâm đến Lý huynh, chả lẽ lão than giả vờ hay sao?Sở Thiên Vân vô cùng thắc mắc, chàng không sao nghĩ ra được bà tóc bạc này quan hệ thế nào với Quỷ Diện Ngọc Lang.
10 Bốn nàng đi dọc theo bên bờ Bạch Vân bình, lát sau đã đến dưới chân ngọn núi ấy. Ngọn núi này cao không quá ba mươi trượng, chỉ cần khinh công cao thâm, từ trên núi phóng xuống Bạch Vân bình chẳng có gì là khó.
11 Ngay khi Vạn Phương Tà Tôn với Thiên Ngoại Tâm Ma sắp động thủ, đột nhiên trên không có một bóng đen bay vút qua, nhìn kỹ thì ra là một bóng người, từ trên đầu mọi người lướt qua với độ cao khoảng năm trượng.
12 Trấn Thanh Dương nằm cách núi Thanh Thành chừng hai mươi dặm, là một thị trấn phồn hoa, có nhiều hiệu buôn sầm uất, lúc này tuy trời mới hửng sáng, nhưng các khách thương đã thu xếp hành trang chuẩn bị lên đường, nên cả thị trấn đã bắt đầu nhộn nhịp, đa số tiệm quán đã mở cửa buôn bán.
13 Cuồng Tăng ngẫm nghĩ một hồi, nhếch môi cười bí ẩn, đoạn lại vươn hai tay ra rồi rụt về, tạo ra một luồng kình lực như lốc xoáy. Trong tiếng kèn kẹt vang động, lại một cánh cửa sắt mở ra, bên trong quả nhiên là mười mấy thiếu nữa, đa số chưa đầy hai mươi tuổi, cũng mặt đầy vẻ kinh ngạc bối rối.
14 Triều Dương Quân sải bước đi vào rừng, khi thấy Không Không Tôn Giả với Cung Mỹ bất giác ngẩn người, vội bồng Cung Mỹ vẫn còn hôn mê lên, giận dữ nhìn Không Không Tôn Giả hỏi :- Tôn giá là ai? Chính Tôn giá đã hãm hại con gái lão phu có phải không?Không Không Tôn Giả giở khóc dở cười :- Rõ là làm ơn mắc oán!Đoạn đưa tay chỉ thi thể hai vợ chồng Nam Giang Độc Kiên nói tiếp :- Kia mới là kẻ đã hãm hại con gái tôn giá, chẳng liên quan gì đến Không Không Tôn Giả này cả!- Không Không Tôn Giả? Tôn giá chính là Không Không Tôn Giả đã năm mươi năm ở trên Không Không đảo đó ư?Không Không Tôn Giả mỉm cười :- Chính lão phu!Triều Dương Quân vòng tay thi lễ :- Vậy chính tôn giá đã cứu tiểu nữ rồi, xin đa tạ!Không Không Tôn Giả lắc đầu :- Lão không muốn giành công lao của người khác, Lệnh ái là do người khác cứu!Triều Dương Quân ngạc nhiên :- Nơi đây ngoài tôn giá không còn người nào khác, không phải tôn giá cứu thì là ai?Không Không Tôn Giả cười :- Người đã cứu lệnh ái bởi không muốn gặp tôn giá đã bỏ đi rồi!Triều Dương Quân chau mày :- Người đó là ai vậy?- Sở Thiên Vân!Triều Dương Quân giận dữ ngắt lời :- Sở Thiên Vân ư? Lão phụ thật hận không thể lột da hắn!- Vì lẽ gì tôn giá lại hận y đến vậy?Triều Dương Quân thở dài :- Tiểu nữ Cung Mỹ vốn an phận thủ thường, nhưng từ khi gặp hắn, tiểu nữ đã hoàn toàn thay đổi, chẳng phải bị hắn làm hại hay sao?Ngừng chốc lát lại nói tiếp :- Hôm trước lão phu có cứu đưa tiểu nữ về, nhưng tiểu nữ lại lén lút bỏ trốn, báo hại lão phu tìm kiếm khắp nơi, may thay lại gặp tại đây.
15 Sở Thiên Vân trông theo đến khi Vị Vong Nhân khuất dạng mới quay lại nhìn chiếc hộp gỗ trên bàn đá, nhất thời cơ hồ nghĩ mình đang nằm trong mơ, song chàng liền ngồi xuống ghế, nhè nhẹ mở hộp ra.
16 Sở Thiên Vân tựa như điên cuồng, rút trủy thủ ra, lại đâm vào Hiết Độc Vị Thanh lại một tiếng rú thảm vang dậy. Thế là, tiếng rú thảm thiết từng hồi vang dậy, đồng thời từng mảng thịt máu tới tấp rơi xuống trong ánh trủy thủ chớp chóa, trong thoáng chốc, khắp đại điện đã đầy rẫy những mảng thịt máu nhầy nhụa.
17 Độc Long Tẩu, Tư Mã Long và Sở Thiên Vân cùng thắc mắc đưa mắt nhìn nhau, thảy đều với nỗi lòng thấp thỏm đi theo Hồng Đô Già vào trong Phật đường. Hồng Đô Già đi thẳng đến gian tĩnh thất có bày bàn ăn chay, vội vàng nói :- Hãy hết sức giữ bình tĩnh, chúng ta thư thả ăn uống!Ba người chẳng tiện hỏi nhiều, bèn cùng Hồng Đô Già ngồi xuống ăn uống!Lát sau, bỗng nghe một tiếng thấp trầm kéo dài hô :- Tôn chủ giá lâm!Sở Thiên Vân và Tâm Long nhị ma là giật mình.
18 Nghe xong, Tam Tùy thần ni tuyên Phật hiệu nói :- Yêu đồ quả là to gan, theo Thần ni thì không cần phải điều tra nữa!Vạn Phương Tà Tôn ngạc nhiên :- Chẳng lẽ lại để cho hung đồ ung dung hay sao?Tam Tùy thần ni bình thản cười :- Ngày mai Tôn chủ đã tế cờ xuất sư, chẳng bao lâu ắt sẽ thống trị thiên hạ, lúc bấy giờ hẳn niêm yết cáo thị cho quần hùng thiên hạ cùng truy tìm hung thủ, vậy chẳng hơn là phái thuộc hạ truy tìm trong lúc này hay sao? Còn về hai đào phạm kia, nhất định sớm muộn gì cũng sẽ bắt được về quy án.
19 Vạn Phương Tà Tôn chưa dứt lời, bỗng nghe tiếng bước chân rậm rịch, dường như có rất nhiều người đến. Bầu không khí căng thẳng trong thảo đường liền lắng dịu, mọi người ngưng thần lắng nghe.
20 Hãy nói về Sở Thiên Vân, chàng thi triển hết tốc lực khinh công, mong đuổi kịp Vạn Phương Tà Tôn, hạ sát y diệt trừ đại họa. Theo chàng suy đoán, Vạn Phương Tà Tôn đã thọ trọng thương, dù nhờ có Âm Sơn tứ tú sĩ dìu đỡ thì cũng khó có thể đi nhanh, ắt sẽ đuổi kịp trong vòng mười dặm.
Thể loại: Xuyên Không, Dị Giới, Huyền Huyễn, Dị Năng, Kiếm Hiệp
Số chương: 50