21 Người áo đen họ Phí mỉm cười. Gã đại hán quyền cước cũng khá lắm, hắn vừa nhích lên là nắm tay đã bay thẳng vào tâm khẩu đối phương. Rất tiếc là hắn chỉ khá với kẻ ngang hàng kia, gặp người áo đen này thì đường quyền nổi tiếng của hắn trở thành trò múa may của trẻ con.
22 Từ phía sau, người áo đen mang một cái túi lớn đi thẳng ra phía trước. Tiền viện là sòng bạc. Trong sòng, gã Nhị Hải râu ria và người con gái "phù hoa" vẫn còn ngồi ở đó.
23 Thật lâu, như không muốn đi sâu vào vấn đề đó nữa, người áo đen lãng sang chuyện khác :- Tin đó truyền về Hồ Lô Cấu, thêm một lần thứ hai khiến cho Tú Cô và phụ thân nàng thất vọng, có thể nói đây là lần thất vọng quá lớn lao, phụ thân nàng buồn rầu sanh bịnh và chỉ một thời gian ngắn là người từ giã cõi đời, thương hại nhứt là Tú Cô, thương lòng chưa kịp lành là lại thêm một lần tan nát, nàng không còn chịu đựng nổi nữa, nàng bỏ quê hương đi theo đoàn Lạc Đà vận tải của Triệu Rỗ và Đinh Sói và chính vì chuyện đó, nàng đã bảo tôi là con người không có lương tâm.
24 Thấy cô gái con của người bạn mình có vẻ nghi ngờ, lão già nói ngay :- Cô bé, lão họ Tôn, Tôn Chất Thiên, cháu có nghe Ba lão đệ nói đến lần nào không?Lạc Minh Châu mở tròn đôi mắt :- Như vậy là.
25 Trời chưa sáng hẳn, sương hãy còn. Thị trấn Trương Gia Khẩu hãy còn đang ngái ngủ. Trong giờ này, chỉ có một hạng người bận rộn, đó là số người chuyên hốt phân ngựa, phân bò.
26 Đoàn xe ngựa lại bắt đầu rời khỏi ven rừng. Bây giờ, ngựa khỏe, người cũng không còn mệt nữa, nhưng vẫn còn có những kẻ hãy còn nghe mệt nhọc. Nhiều hơn hết phải kể Đỗ Nghị và Kỷ Tử Tinh.
27 Sau cái đá bật tên đại hán, Kỷ Tử Tinh với tay ra phía sau yên rút phắt thanh trường kiếm. Bóng người lố nhố nhoáng lên, Quan Thái Cực vung hai cái bánh xe răng cưa xả thẳng vào người Kỷ Tử Tinh.
28 Khách sạn vừa lớn vừa trang nhã, trong phòng cũng khá rộng và rất sang. Khi hai người vào phòng ngồi xuống thì đã có ngay một tên tiểu nhị cung kính đứng hầu để nghe sai khiến.
29 Đỗ Nghị quả là con người thủ tín. Vừa tảng sáng hắn đã gõ cửa Phí Độc Hành. Khoát vội chiếc áo ngoài vào, Phí Độc Hành vừa ngáp vừa cười :- Đỗ huynh, anh tốt với tôi quá!Đỗ Nghị cười ha hả :- Cũng cần phải tùy người mới được chớ, nếu là hạng lôi thôi bậy bạ thì đệ cũng không thể tốt được đâu.
30 Đôi mắt Đỗ Nghị nhìn lom lom vào mặt Phí Độc Hành, hắn theo dõi từng diễn biến trong sắc thái. Hắn biết có lẽ "Tướng Cướp Liêu Đông" đã xiêu lòng, hắn vội bồi thêm :- Phí huynh, cờ đã đến tay, bậc anh hùng phải nên phất cho đúng lúc.
31 Gặp phải tay kình địch, lối nằm của Phí Độc Hành coi như gởi mạng cho đối phương, thế nhưng hiềm vì gã thanh niên không phải là. . . kình địch. Chưởng phong của gã thanh niên chưa kịp phát thì Phí Độc Hành đã lăn một vòng và bật dậy.
32 Đỗ Nghị ra đi mang theo một nụ cười. Phí Độc Hành ở lại cũng nở một nụ cười. Nụ cười của Đỗ Nghị là nụ cười đắc ý của kẻ thành công, nụ cười của Phí Độc Hành không ai biết được.
33 Phí Độc Hành đến Thập Sát Hải đã ba ngày. Cả ba ngày qua, không giờ nào không có mặt Tuệ Hương, chỉ có nàng là người duy nhứt tiếp xúc với hắn. Bộ mặt xinh xinh láu lỉnh, giọng nói tiếng cười đượm vẻ ngây thơ mà cũng đầy dẫy khôn ngoan của nàng đã trở thành quen thuộc.
34 Bốn tên hộ vệ mang đại đao và bốn con kiện mã dẫn đầu, theo sau là bốn người thiếu phụ khiêng mấy cái rương thật lớn. Bốn người thiếu phụ tuổi trạc trung niên, người nào ăn vận cũng chỉnh tề sang trọng.
35 Phí Độc Hành đi thẳng ra tiền viện. Những đường roi tươm máu không làm cho hắn nghe đau, vì lòng hắn đang đau hơn thập bội. Người gặp hắn trước nhứt là Tuệ Hương, nàng vừa thấy thân xác tả tơi của hắn là nàng kêu thảng thốt :- Phí gia, sao.
36 Phòng ngủ vẫn có phòng khách nhỏ bên ngoài. Cửu phu nhân chỉ tay :- Hãy ngồi. Phí Độc Hành cúi mình :- Bẩm Cửu phu nhân, thảo dân không dám. Cửu phu nhân cau mặt, nhưng giọng nàng không gắt gỏng :- Ta bảo ngồi, có nghe không!Phí Độc Hành tự nhiên là phải tuân lịnh, nhưng trước khi ngồi, hắn vẫn cúi mình :- Đa tạ ân điển của phu nhân.
37 Tiếng khóc nghẹn ngào. . . Phí Độc Hành luýnh quýnh :- Phu nhân, đừng. . . Cửu phu nhân tức tưởi :- Anh. . . Phí Độc Hành rúng động, tiếng anh thốt ra từ cửa miệng của nàng làm cho hắn bàng hoàng.
38 Phí Độc Hành theo Đỗ Nghị về Trung Đường phủ, tự nhiên là thiên hạ có nhiều việc biến. Lành hay dữ thì chưa biết, đầu tiên hình như trong giang hồ, nhứt là đám Hắc đạo có phần nhẹ, vì họ chỉ gớm con người ấy, bây giờ một bước đã thăng quan, những vùng đất xa với kinh kỳ, họ được an nhiên tung hoành chớ không còn sợ nữa.
39 Trong rạp vụt loạn lên. Nhiều người xô nhau tránh dạt qua một bên vì gã đại hán đã hầm hầm đứng dậy. Ba bốn tên đồng bọn của hắn cũng tràn tới. Phí Độc Hành vội bước lên trước Đỗ Nghị đưa tay chận chúng :- Ở đây là chỗ làm ăn của người ta, hãy để cho người ta sinh sống đừng làm hư hại.
40 Phí Độc Hành và Đỗ Nghị vẫn còn bách bộ tại Thiên Kiều. Hình như họ cũng không có mục đích, cứ gặp chỗ náo nhiệt nào là ghé mắt dòm qua, có chỗ đứng lâu, có chỗ chỉ nhìn qua rồi đi nữa.