1 Mây đen vần vũ giăng kín bầu trời!Ðêm tối mịt mùng!Một loạt tia chớp lóe lên, soi sáng Ngạo Lai Phong trên ngọn Thái Sơn nguy nga hùng vĩ. Soi sáng đại trại Thiết Kỵ Môn trên lưng Ngạo Lai Phong và soi sáng cả đoạn đầu đài trên quảng trường.
2 Mạnh Niệm Từ bị hai gã áo đen lôi ra ngoài cổng trại Thiết Kỵ Môn, họ xô chàng ngã lăn ra đất, song chàng cắn chặt răng, lập tức đứng bật dậy. Sấm rền tia chớp cùng với rừng núi mù mịt tạo thành một cảnh tượng hết sức rùng rợn, như vô vàn u linh cự thú nuốt chửng lấy chàng.
3 Thì ra trong Tam Quan Trấn ngựa xe như nước, người qua lại tấp nập, quả là hết sức náo nhiệt. Tuy nhiên, chàng thấy hầu hết đều là nhân vật võ lâm giăét đao đeo kiếm và đủ các hạng tăng ni đạo tục.
4 Sau hoàng hôn, trên Bạch Sa Sơn đã đèn đuốc sáng choang. Bạch Sa Sơn không to rộng lắm nhưng trên đỉnh núi hết sức bằng phẳng, cây cối sum suê, cảnh sắc rất tươi đẹp.
5 Bầu không khí trước tế đàn tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, nặng nề đến cơ hồ ngạt thở. Lát sau, tiếng bước chân hối hả vang lên, hai gã áo đen quay trở lại, đặt thau nước lạnh lên bậc cấp trước mặt Mạnh Công Lăng.
6 Cửu U lệnh chủ xuất chỉ rất nhẹ nhàng, trông như không hề có chút sức lực. Mạnh Niệm Từ thấy hết sức lấy làm lạ, chẳng hiểu Cửu U lệnh chủ xuất chỉ để làm gì? Kể cũng lạ, chỉ thấy Mâu Nam Huê bỗng ngã lăn ra đất, không còn động đậy được nữa.
7 Mạnh Niệm Từ đưa mắt nhìn, chỉ thấy người đó mũi quặp mắt hí, tướng mạo thâm hiểm, chính là lục thúc chàng, "Phi Hổ bảo chủ" Nhất Kiếm Phiên Thiên Mạnh Xung Sơn.
8 Một cảnh tượng nên thơ hiện lên trong trí óc Mạnh Niệm Từ. Trên con đường núi nhạt ánh chiều tà, một cậu mục đồng ngồi trên lưng trâu thổi sáo, ung dung đi xuống núi, thật gợi nhớ cho người về thời thơ ấu.
9 Mạnh Niệm Từ kinh hãi:- Lão tiền bối cũng thích ăn thịt người như là dã thú ư?- Nói bậy, sở dĩ lão phu ăn ngươi là vì ngươi đã ăn Vạn Niên Tiên Ðào, không thì lão phu đâu có vậy.
10
11 -Chỉ vậy thôi ư?- Ngoài ra nếu bà ấy có yêu cầu thì ngươi hãy chấp nhận bà ấy một điều!- Vãn bối đã nhớ rồi, còn gì nữa không?- Hết rồi! Chỉ cần ngươi thực hiện được những việc ấy là lão phu chẳng còn gì hối tiếc nơi chín suối nữa!Mạnh Niệm Từ trịnh trọng:- Vãn bối chỉ cần một ngày còn hơi thở nhất định sẽ hoàn thành hết tâm nguyện của tiền bối!Quỷ Tiên cười hài lòng:- Vậy là xong! Thời gian có hạn, ngươi hãy tĩnh tâm mà học tập võ công của lão phu.
12 Thốt nhiên, một giọng sang sảng cười to nói:- Bổn tọa đã đến đây rồi!Vừa dứt tiếng, một bóng người đã đến trước mặt Mạnh Niệm Từ, chính là Thần Phong môn chủ Thần Phong Kiếm Khách Mạnh Bác Cửu với áo xanh viền tím, ngoài khoác áo choàng oai phong lẫm liệt.
13 Chẳng rõ chàng đã dùng bao nhiêu sức, chỉ thấy ly rượu bay đi rất chậm và phát ra tiếng "ong, ong" rất chói tai. Nhìn kỹ mới hay ly rượu xoay tít, vì xoay quá nhanh nên mới phát ra tiếng động chói lói.
14 Mạnh Niệm Từ mỉm cười:- Nếu lão phu biết thì cần gì phải hỏi!Xuân Chi Ðào thoáng do dự, đoạn hạ giọng thật thấp nói:- Nam Lộ là Phi Hổ Bảo, Ðông Lộ là Thiết Kỵ Môn!Mạnh Niệm Từ vỡ lẽ, vậy thì Bắc Lộ ắt là Vũ Uy Môn.
15 Mạnh Niệm Từ thoáng dừng, lại nói tiếp:- Ðừng quên là lúc luận chiêu trong u cốc, hai ta đã ngang tay nhau. Cửu U lệnh chủ quát to:- Ðó là bổn lệnh chủ đã cố ý nhường cho!Mạnh Niệm Từ cười rộ:- Thế còn lần này, cũng là nhường lão phu ư?Cửu U lệnh chủ buông tiếng cười vang dội, bỗng hai tay cùng vung lên, đánh mạnh vào một tảng đá to cạnh đó.
16 Mạnh Niệm Từ tuy ngoài mặt ra vẻ dữ tợn, song cõi lòng vô cùng trĩu nặng. Nếu không vì hoàn cảnh bắt buộc, chàng không bao giờ giết người một cách khinh suất.
17 Chẳng rõ đã trải qua bao lâu, Mạnh Niệm Từ từ từ hồi tỉnh. Tuy nhiên, tay chân chàng vẫn bãi hoải, đầu óc cũng còn choáng váng, nên chàng vẫn nằm im bất động.
18 Mạnh Niệm Từ quay người vừa định bỏ đi. Chương Ðài Phụng khẽ cất tiếng gọi:- Mạnh tướng công khoan đi đã!Mạnh Niệm Từ chững bước quay lại nói:- Cô nương còn điều chi cần nói nữa?Chương Ðài Phụng chợt buồn:- Phiêu Hương Sơn Trang chẳng những nguy cơ chưa qua mà còn sắp trở thành sông máu biển lửa.
19 Chương Ðài Phụng vội lách người cản lại nói:- Hãy khoan, đợi tiểu muội tìm cách diệt trừ vây cánh của y trước đã!Quay sang Lạc Hà đứng cạnh quát:- Phái Tiết Linh Ngọc xuất chiến!- Thưa vâng!Lạc Hà lập tức đánh vào chuông to một cao một thấp liên tiếp bốn tiếng.
20 Mạnh Niệm Từ tuy thọ trọng thương nhưng thần trí vẫn chưa hôn mê, lời nói của Chương Ðài Phụng khiến chàng rúng động cõi lòng, nhưng vào lúc này và tại đây, chàng chẳng lòng dạ nào để mà cảm nhận thâm ý của những lời lẽ ấy.