21 Từ Viễn đưa mắt nhìn Lữ Cường nói:- Trời xui đất khiến ả nha đầu này phải lọt vài tay chhúng ta. . . Ðoạn quay lại Chương Ðài Phụng quát:- Trong xe còn ai nữa không?Chương Ðài Phụng không giấu giếm:- Còn Quỷ Tiên Ðỗ Linh, Tổng hộ pháp của Thần Phong Môn các ngươi!- Ồ!Từ Viễn và Lữ Cường cùng bật lên tiếng sửng sốt, bất giác lùi ra sau một bước nói:- Lão ta.
22 Từ Viễn giật mình đứng phắt dậy, lẩm bẩm:- Ðây quả là một vấn đề!Chương Ðài Phụng cười:- Vấn đề ấy có thể khiến Từ đường chủ thân bại danh liệt, đầu lìa khỏi cổ.
23 hương Ðài Phụng chẳng chút sợ hãi, xua tay cười nói:- Khoan đã, để nói hết rồi hẳn động thử cũng chẳng muộn!Từ Viễn dừng tay lại trên không, gằng giọng:- Nói mau đi!Chương Ðài Phụng ung dung:- Võ công của lão tuy khá, nhưng bổn cô nương cũng chẳng kém cỏi, nếu thẳng thắn giao đấu cũng chưa biết chắc ai sẽ chết về tay ai!Từ Viễn tức tối:- Vậy thì hãy cứ thử xem:Vận công vào song chưởng, lại toan giáng xuống.
24 Chương Ðài Phụng vội lùi nhanh hai bước, nấp vào sau một tảng đá to, khẽ nói:- Không được để lộ hành tung!Từ Viễn là đường chủ Thần Phong Môn, võ học đáng kể vào bậc nhất, không chờ Chương Ðài Phụng nhắc nhở đã nhanh nhẹn lui về ẩn nấp rồi.
25 Khu rừng mỗi lúc càng thêm rậm rạp, lá khô chồng chất, dây leo chằng chịt, không hề có dấu vết đi qua. Phóng mắt nhìn quanh, không hề có đường lối mà đi.
26 Chương Ðài Phụng mím chặt môi đào, hai mắt nhìn quanh, kỹ lưởng xem xét thế núi Lý Phụ Phong, không bỏ sót dù chỉ một ngọn cỏ. Ði một mạch chừng hai dặm đường, hai người đã đến chân núi phía bắc.
27 Chương Ðài Phụng cưòi giả lả:- Lời chưa cạn ý, lão tiền bối sao vội bỏ đi thế này?Ngọc Lạp Lão Nhân cười:- Lão ô là người thế ngoại, không muốn can dự vào những ân oán xung đột của trần thế.
28 Nơi cửa hang tuy rất hẹp, nhưng vào đến bên trong thì rộng dần ra. Trong hang tối om và ẩm ướt, nơi góc có tiếng nước chảy róc rách, dưới đất mọc đầy rêu xanh, rất trơn trượt và gập ghềnh khó đi.
29 Lát sau, lại có tiếng bước chân pha lẫn tiếng kêu chí chóe vọng đến. Rồi thì, gã áo đen khi nãy lại bước vội vào, theo sau là mười mấy con vượn khổng lồ, mỗi con đều có cặp dưới nách hai người.
30 Mạnh Niệm Từ khẽ cựa mình, mí mắt động đậy. Trường Hận Phong chủ vỗ lên vai chàng hai cái quát:- Hãy tỉnh lại đi!Mạnh Niệm Từ vươn vai đứng lên, mở bừng mắt ngơ ngác nhìn quanh, đoạn dừng lại trên mặt Trường Hận Phong chủ, vòng tay thi lễ nói:- Lão tiền bối cao tánh đại danh? Nơi đây.
31 Chương Đài Phụng thản nhiên mỉm miệng cười. Trường Hận Phong Chủ gằn giọng:- Hừ, nói mau, ngươi chọn con đường nào?Chương Đài Phụng ung dung cười:- Bổn cô nương đã biết trước lão sẽ nói như vậy, nhưng trước khi trả lời, có thể đưa ra một điều kiện chăng?Trường Hận Phong Chủ thoáng trầm ngâm:- Ngươi nói đi!- Bất luận bổn cô nương chọn con đường nào thì lão cũng không được cho Mạnh công tử uống Thất Ức Tán!- Không được!Chương Đài Phụng chẳng màng đến lão, nói tiếp:- Và trước hết lão phải giải huyệt cho chàng!Trường Hận Phong Chủ bực tức:- Đó lại là mơ tưởng.
32 Chương Đài Phụng vừa đặt chân xuống đất, mười sáu con vượn to lập tức túa đến bao vây cùng với tiếng kêu ầm ĩ, chúng dang rộng hai tay, miệng kêu chí chóe hết sức ghê rợn.
33 Ðỗ Ngũ Hành chau chặt mày:- Người của Thiết Kỵ Môn lẽ nào lại có hành động hèn nhát đến vậy. Vả lại, địa cực ôn ngọc này mà bị kẻ khác lấy đi thì lão ô biết trả lời thế nào với môn chủ?Chương Ðài Phụng cười khảy:- Không bao giờ có kẻ khác lấy được.
34 Mạnh Xung Sơn vội đáp:- Xin cô nương cứ dặn bảo!- Bởi thất tuyệt được bố trí trong thất quái cửu cung nên che khuất cửa sống, ngoài bản thân Quân Lộ Dao, dù ai tinh thông trận pháp đến mấy cũng chẳng thể tìm được.
35 Tiếng sáo ấy cao vút tận mây xanh, không nhanh, không chậm, khiến mọi người bất giác chấn động tâm thần. Ðồng thời quái sự đã xảy ra, lũ vượn hung ác vừa nghe tiếng sáo lập tức trố mắt vểnh tai lắng nghe, con nào con nấy thừ ra như bị điểm huyệt vậy.
36 Từ Viễn vẫn trợn mắt há mồm, một dòng nước dãi từ khóe môi chảy xuống, điệu dạng hệt như phải tà, nhìn vào gương mặt thiếu nữ ấy không chớp mắt. Chương Ðài Phụng cười khảy nói:- Xem ra cô nương chẳng những xinh đẹp mà có lẽ còn sở trường về tà thuật làm mê hoặc đàn ông, nếu không thì lão này đâu có mê mẫn đến như vậy!Thiếu nữ thản nhiên cười:- Cô nương đã quá khen, thuật mê hoặc đàn ông thì tôi không biết, nhưng cũng biết chút ít về tâm pháp di thần.
37 Trong cốc giờ đây đã yên tĩnh hơn nhiều, nhưng lũ vượn tiên vẫn còn ở trong đó, đông một tốp, tây một đàn, đang nhàn nhã rải rác khắp mọi nơi. Ði vào không xa lắm thì đã thấy Trường Hận Phong chủ Quân Lộ Dao đang ngồi một mình dưới một gốc cây, mặt lão càng trễ dài hơn, mắt đăm đăm nhìn về phía năm nhà thủy tạ trên hồ nước và những mái nhà lá xa xa, thừ ra như kẻ xuất thần.
38 Ðại hán ấy buông tiếng cười vang, lắc lư người nói:- Ngươi tự thấy mình đẹp, sợ đại gia say mê hay là xấu xí mà không dám gặp người?Văn Vô Cửu vẫn bình thản:- Tôn giá nhất thiết muốn xem phải không?- Lẽ dĩ nhiên.
39 Lão nhân nhỏ thó giọng sắc lạnh:- Muốn đi đâu dễ dàng như vậy được!Mâu Nam Huê tức giận la to:- Vậy tôn giá muốn sao? Muốn đánh nhau thì cứ động thủ!Hai tay nắm chặt, thủ thế chờ đợi.
40 Lưu Gia Oa là một vùng đất trũng rộng hàng mấy mươi dặm, cây cỏ um tùm, mồ mả bừa bộn, rất hoang vắng rùng rợn. Khi đêm đến, khắp nơi bóng đen chập chờn ma trơi chấp chóa, càng thêm phần khủng khiếp.
Thể loại: Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp, Võng Du, Xuyên Không
Số chương: 50