41 Tây Môn Long cười chua chát:- Một đời uy danh của lão phu đã hoàn toàn tiêu tan bởi tay cô nương, nhưng lão phu thật tâm khâm phục cô nương, kể từ nay lão phu sẽ từ bỏ lòng tranh thắng trong giới võ lâm, tìm nơi thanh vắng ẩn dật hưởng già, không màng đến việc giang hồ nữa!- Ðó là một biện pháp thông minh nhất.
42 Văn Vô Cửu chau mày:- Có biết nàng ta ở dâu không?Mạnh Niệm Từ lắc đầu:- Lúc bấy giờ Ninh trưởng lão chưa kịp nói ra nơi cư trú của nàng thì đã tắt thở chết, chẳng rõ nàng ở phương nào cả!Văn Vô Cửu mĩm cười:- Chỉ bằng vào danh tánh thì quả là hết sức khó tìm!Mạnh Niệm Từ thở dài:- Cũng đành cố gắng hết sức mình thôi!Ôm quyền thi lễ nói tiếp:- Trong những ngày qua đã phiền cô nương hao thần tổn sức, tại hạ vô vàn cảm kích, mai sau có dịp ắt sẽ báo đền, giờ xin tạm biệt cô nương!Ðoạn sải bước ra ngoài động, chỉ thấy màn đêm mịt mùng, sương mây lãng đãng, nhưng sau cơn gió lành lạnh thổi qua, lập tức chàng cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn.
43 Chương Ðài Phụng chẳng chút vẻ khiếp hãi, cười nhạt nói:- Diễm Ðộc Thần Công là một trong ba đại kỳ công trong thiên hạ, có lẽ không phải lời hù dọa, vậy quả thật ta chỉ còn sống được mười hôm nữa thôi!Văn Vô Cửu thoáng chau mày:- Có lẽ cô nương không tin ư?Chương Ðài Phụng ung dung:- Ta đã biết rất rõ về việc của "Thiết Tâm Lão" Tây Môn Long, chẳng chút hoài nghi về uy lực của "Diễm Ðộc Thần Công".
44 Từ Viễn giật mình kinh hãi, vội lớntiếng gọi:- Tiểu thư, tiểu thư. . . Chương Ðài Phụng cắn chặt răng, không nói một lời. Từ Viễn cúi xuống xem xét, chỉ thấy mặt nàng tái nhợt, mồ hôi đầm đìa.
45 Thời gian tựa hồ qua đi rất chậm chạp, lại dường như rất nhanh chóng, một ngày rưỡi đã trôi qua. Chiều ngày thứ hai, bỗng thấy một bóng người phóng nhanh vào cốc, thoáng chốc đã đến trước cửa động.
46 Giờ hãy nói về Mạnh Niệm Từ và Văn Vô Cửu. Sau một đêm nghĩ trong rừng, Văn Vô Cửu sức khỏe đã hồi phục, song cánh tay phải vẫn chưa động đậy được, đàng dùng một chiếc khăn lụa buộc treo trước ngực.
47 Những nghe một tiếng rú thảm thiết, máu phun xối xả, Hoa Thường Hồng đã bị xẻo một bên vú. Văn Vô Cửu nhếch môi cười, quay sang Mạnh Niệm Từ nói:- Ðỗ lão tiền bối, giờ phải làm sao?Mạnh Niệm Từ giọng đanh lại:- Giải huyệt cho y thị cút đi!Văn Vô Cửu y lời giải huyệt cho Hoa Thường Hồng, cười khảy nói:- Giờ bà không đi cùng nữa sao?Hoa Thường Hồng lặng thinh, tung mình toan phóng đi.
48 Mạnh Niệm Từ thầm thở phào nhẹ nhỏm, vẻ áy náy nói:- Vậy thì xin cảm phiền cô nương!Ðoạn liền vội đóng cửa lại, với cõi lòng trĩu nặng quay trở vào nội thất, chỉ thấy Hoàng Sơn Ly Phụ dường như tinh thần đã khá hơn nhiều, nghiêng người ngồi dựa vào thiếu nữ.
49 Thì ra thiếu nữ nọ cũng đã ngưng khóc, ra đứng sau lưng Mạnh Niệm Từ tự bao giờ. Văn Vô Cửu như sét đánh ngang tai, toàn thân giật bắn lên, đồng thời cũng như bị xối cho một gáo nước lạnh, rợn cả cõi lòng.
50 Hãy nói về Văn Vô Cửu, nàng có nằm mơ cũng chẳng ngờ Mạnh Niệm Từ lại kết duyên cùng nữ đồ của Hoàng Sơn Ly Phụ, đó thật là điều khó có thể tưởng tượng được, song lại là sự thật hết sức hiển nhiên.
51 Hãy nói về Mạnh Niệm Từ và Ninh Tiểu Phụng. Mạnh Niệm Từ tuy vâng lời Hoàng Sơn Ly Phụ cùng Ninh Tiểu Phụng kết nghĩa phu thê, nhưng lòng chàng vô cùng trĩu nặng bởi nhiều nguyên nhân.
52 Thất Lý Ba là một thôn làng hẻo lánh, có chừng hơn trăm hộ dân cư trên một ngọn đồi thấp, đa số sinh sống bằng nghề đốn củi và săn bắn. Lý Nhất Biều đi trước dẫn đường, tiến vắo trong làng.
53 Lữ Bách Hóa vội xua tay:- Việc vặt vãnh ấy không cần Mạnh thiếu hiệp phải nhọc tâm, tiểu lão tự lo liệu được rồi, tiền bạc xin Mạnh thiếu hiệp hãy thu về, không thì là khiến ngoại đối với tệ bang đấy!Mạnh Niệm Từ chẳng tiện khách sáo quá mực, đành cất lại bạc, vừa định bước đi.
54 Mạnh Niệm Từ thầm nhủ:- Có lẽ trời đã sắp sáng, tăng lữ trong chùa đã thức dậy niệm kinh rồi!Ðoạn liền đưa tay gõ cửa. . . Tiếng mõ lập tức ngưng lặng, một vị hòa thượng trung niên ra mở cửa, chấp tay cao giọng niệm:- A Di Ðà Phật! Thí chủ đêm khuya đến đây chẳng hay có việc chi?Mạnh Niệm Từ vội nói:- Tại hạ lạc đường, quá mỏi mệt, một là định hỏi đường, hai là định mượn một góc quý tự nghỉ tạm một lúc!Hòa thượng trung niên mĩm cười:- Xin mời thí chủ vào, dừng nói là nghỉ tạm một lúc, dù là mười hôm nửa tháng, tệ tự cũng có thể cung phụng!Ðoạn lách người sang tránh đường và chìa tay mời.
55 Mạnh Ðạt Tam cười đắc ý:- Ðó có mấy nguyên nhân, nói cho ngươi biết, ngươi sẽ không còn ngang bướng như vậy nữa đâu. . . Một là Linh Xà Tự này tuy nhỏ nhưng cũng kể được là long đầm hổ huyệt.
56 Thế là dưới sự uy hiếp của Mạnh Ðạt Tam, Mạnh Niệm Từ lên đường đến Thái Sơn. Tuệ Phương hòa thượng dẫn theo bốn đệ tử, Mạnh Ðạt Tam cùng ba tùy tùng, chia ra tiền hậu tả hữu cách chừng năm trượng bao vây Mạnh Niệm Từ vào giữa, người nào cũng ngưng thần giới bị như gặp đại địch.
57 Trường Thanh Lãnh khắp nơi đầy rẫy loài rết đuôi đỏ kịch độc, bách thú vắng bóng, phi cầm không dám dừng chân, Chương Ðài Phụng không hề nuôi chó, tiếng chó sủa từ đâu mà có?Thì ra đó là tín hiệu liên lạc do Chương Ðài Phụng đã quy định với thuộc hạ, tiếng chó sủa ấy là do người ở ngoại tiêu truyền về, nghĩa là có khách đến.
58 Trên đường cái quan nam bắc dọc theo chân Phục Hổ Sơn, năm con tuấn mã phóng đi chừng mười mấy dặm đường, bỗng rẽ vào một khu rừng rậm rạp. Trên lưng năm con tuấn mã ấy chính là nhóm Chương Ðài Phụng, sau khi vào rừng, mọi người lần lượt phóng xuống ngựa.
59 Lúc này Quân Lộ Dao đã xuống xe, nghe vậy liền vội đi đến, cúi xuống tỉ mỉ xem xét một hồi đoạn lắc đầu nói:- Ðã chết hơn một ngày một đêm rồi, Nếu là trong vòng ba giờ thì lão phu còn hy vọng cứu được, bây giờ thì đã quá muộn rồi!Chương Ðài Phụng và Văn Vô Cửu cùng nhìn nhau lặng thinh.
60 Chương Ðài Phụng trông theo cỗ xe ngựa, bỗng buông tiếng thở dài não nuột. Văn Vô Cửu cũng có vẻ thờ thẩn, thở dài lặng thinh. Quân Lộ Dao đứng thừ ra, nhưng mắt đảo tròn liên hồi như có điều suy tư.