1 Trời nắng chang chang ! Ánh kiêu dương như đao hỏa. Trên đường lớn cát vàng bay mù mịt. Vết đao trên mặt Thường Mạn Thiên phơi ra ánh nắng thành đỏ hồng.
2 Khổ Qua đại sư cả cười nói : - Hòa thượng qua? có lòng thiên lệch, nhưng cũng chỉ có lòng thiên lệch với một người mà thôi, các vị có tức tối cũng vô ích.
3 Lục Tiểu Phụng cười nói : - Hay lắm ! có thế tại hạ mới yên tâm ăn uống được. Tuy miệng chàng nói "hay lắm", nhưng nụ cười không khỏi miễn cưỡng. Thậm chí rượu nuốt cũng không trôi.
4 Tiết lão thái đáp : - Dĩ nhiên là của nữ nhân thêu nên. Lục Tiểu Phụng ngập ngừng hỏi : - Phu nhân ⬦ ! Phu nhân không nhận lầm đấy chứ ? Tiết lão thái thái không khỏi lộ vẻ bực mình, dựng mặt lên hỏi lại:- Ngươi coi nữ nhân có lầm không ? Hay là ngươi coi ta cũng là một cô bé ? Lục Tiểu Phụng vội đáp : - Không phải thế.
5 Tôn Trung miệng phun bọt mép. Hắn hỏi : - Tiểu cô nương ! Cô qua bên kia uống rượu với tại hạ được chăng ? Tiết Băng đỏ mặt lên, lắc đầu quầy quậy. Tôn Trung nói : - Không được thì cũng phải được.
6 Tiết Băng nhẹ nhàng hỏi : - Chẳng lẽ công tử không vì tiện thiếp mà phá lệ một phen ? Lúc này mặt thị càng đỏ hơn, đỏ như gấc chín, lại đỏ như hoa anh đào giữa ngày xuân.
7 Tư Không Trích Tinh lại nói : - Công tử cõng tại hạ mà phải coi chừng, đừng có đánh rớt tại hạ xuống. Lục Tiểu Phụng cũng dương mắt lên nhìn gã đáp : - Ta phải cẩn thận chứ.
8 Bây giờ đến lượt Lục Tiểu Phụng sửng sốt, chàng hỏi : - Cô không cãi ư ? Tiết Băng đáp : -Vụ này có gì đáng kể đâu mà tiện thiếp phải cãi ? Lục Tiểu Phụng những muốn la lên.
9 Giang Trọng Uy hỏi : -Bí mật chuyện gì ? Lục Tiểu Phụng đáp : -Bí mật về giày đỏ. Giang Trọng Uy từ từ gật đầu hỏi : -Tên đại đạo thêu hoa cũng thêu giày đỏ.
10 Xà Vương cười nói : -Bất luận huynh đài đến có việc gì thì cũng đến rồi. Ta rất lấy làm cao hứng. Lục Tiểu Phụng nói : -Tiểu đệ có việc đến cầu huynh đài.
11 Lục Tiểu Phụng ngưng thần nhìn lão mỉm cười nói : -Khi nào các hạ muốn kiếm bằng hữu cũng được. Diệp Cô Thành chỉ "ồ" một tiếng. Lục Tiểu Phụng lại nói : -Ít ra hiện các hạ cũng có thể tìm được người.
12 Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười hỏi : -Nếu lão huynh mà là tiểu đệ thì liệu lúc này có ngủ được chăng ? Xà Vương gượng cười đáp : đã mười năm nay suốt đêm ta không ngủ được.
13 Lục Tiểu Phụng nghĩ tới Tiết Băng rồi không ăn được nữa. Từ trong bụi hoa ở xa xa văng vẳng có tiếng hát thê lương vọng lại : "Tóc mây rối loạn buổi xuân tàn, Vò võ thâu canh tiếng thở than.
14 Lỗ Thiếu Hoa cười nói : -Tuy tại hạ ăn cơm ở chốn công môn, nhưng đối với Xà Vương lão nhân gia vẫn một lòng ngưỡng mộ, chỉ cần công việc trôi chảy là tại hạ hết sức cấp phương tiện cho các vị huynh đệ dưới trướng lão nhân gia.
15 Xà Vương không kêu gọi thì chẳng ai dám lên gác. Nhưng Lục Tiểu Phụng dĩ nhiên ra ngoài thông lệ đó. Chàng nghĩ thầm : -Chắc đêm qua y không ngủ, nên bây giờ còn mơ màng giấc điệp.
16 Mạnh Vỹ đáp : - Dạ ! Tại hạ kiếm được gã rồi xin trở lại ngay. Lục Tiểu Phụng nói : -Ông bạn bất tất phải tới đây. Bây giờ ta đưa Kim Cửu Linh đi kiếm Thi Kinh Mặc.
17 Lục Tiểu Phụng cảm thấy khoan khoái trong lòng. Bất luận chàng đã phải cực nhọc thế nào nhưng cũng được kể là không đến nổi uổng công. Huống chi tiếng cười của Hồng Y thiếu nữ khiến cho chàng vui dạ.
18 Nhị nương cười lạt "ồ" lên một tiếng. Lục Tiểu Phụng lạnh lùng nói : -Vì bây giờ các vị đều biết tại hạ chẳng phải người quân tử. Thanh Y nữ ni nói : -Ngươi không phải là giống người.
19 Lục Tiểu Phụng nhìn Tam nương đột nhiên cười hỏi : -Tại hạ mà thua thì cắt tai đưa cô nương được chăng ? Tam nương nhẹ nhàng đáp : -Tiểu muội đã nói không muốn lấy tai.
20 Lục Tiểu Phụng đáp : -Tại hạ không biết. Công Tôn Đại Nương hỏi : -Công tử không biết ư ? Lục Tiểu Phụng đáp : -Tại hạ chỉ biết một đại nam nhân có râu ria xồm xoàm thì trong mình không thể có mùi hương như thế.