1 Chữ tình buộc lấy chữ sầu,Chân trời góc biển tìm đâu bây giờXuân du hạo đãng, thị niên niên hàn thực, lê hoa thời tiết. Bạch cẩm vô văn hương lạn mạn, ngọc thụ quỳnh bao đôi tuyết.
2 Quách Tương lấy làm lạ, hỏi:- Ai lại để trên tay tượng Phật như thế nhỉ?Vô Sắc lắc đầu:- Cũng không biết nữa. Trong mấy trăm tăng chúng chùa Thiếu Lâm chúng tôi, nếu như có ai lẻn vào, chẳng lẽ không thấy? La Hán Đường lúc nào cũng có tám đệ tử ngày đêm luân phiên canh gác.
3 Nắng mưa đã có cổ tùng,Suối nguồn róc rách bạn cùng kỳ nhân. Khai tông lập phái một thân,Võ Đương so với Thiếu Lâm kém gìHai người chậm rãi lên núi, thẳng đến tận cửa chùa, vẫn không thấy một bóng người.
4 Lửa hồng nung đốt trăm lần nóng,Đen sì đao cứng vẫn trơ gan. Tráng sĩ nguy nàn đâu nhụt chí,Dẫu đành một thác chẳng than van. Hoa nở rồi hoa tàn, hoa tàn hoa lại nở, người thiếu niên năm nào nay đã già, cô gái hồng nhan kia tóc mai cũng đã bạc.
5 Chàng nghe người khách họ Ân kia cười nho nhỏ, nói:- Nếu tôi chẳng nghe tiếng Long Môn tiêu cục không sai sót, thì đâu có tới đây làm gì? Đô tổng tiêu đầu, tôi có một món hàng giao cho ông, nhưng có ba điều kiện.
6 Tình sư đệ nghĩa anh em,Đau lòng nét bút càng thêm thần sầu. Trương Thúy Sơn lòng đầy đau thương, căm giận, không cách gì phát tiết, nằm trằn trọc hơn một tiếng đồng hồ, chàng len lén trở dậy, quyết ý tìm bọn Đô Đại Cẩm đánh một trận cho bõ tức.
7 Nghĩa chàng như non Thái,Tình thiếp tựa biển Đông. Dẫu trăm đường ngăn trở,Đã quyết cũng nên công. Từ sông Tiền Đường đến tháp Lục Hòa chuyển qua một khúc quanh lớn, sau đó mới chảy thẳng về hướng đông.
8 Trương Thúy Sơn thấy hai người ăn nói vô lễ, đã toan nổi giận, nhưng chợt nghĩ ra, chuyến này mình lên Vương Bàn Sơn đảo, chỉ cốt điều tra hung thủ hãm hại Du tam ca, hai tên đệ tử phái Côn Lôn kia tuy tuổi tác cao hơn mình, nhưng cũng chỉ là bọn vô danh mới ?ra khỏi lều tranh?, chấp họ làm gì.
9 Đi đâu cho thiếp theo cùng,Đói no thiếp chịu lạnh lùng thiếp cam. [1]Trông vời biển Bắc mênh mang,Đã yêu thiếp nguyện sắt son một bề. Ân Tố Tố trước mắt thấy Bạch Qui Thọ, Thường Kim Bằng, Nguyên Quảng Ba, Mạch Kình, Quá Tam Quyền chết nằm ngang dọc, người nào động thủ với y cũng không thoát khỏi, giờ nghe Tạ Tốn khiêu chiến với Trương Thúy Sơn, chàng võ công tuy cao, nhưng cũng không phải là địch thủ, nên nói:- Tạ tiền bối, đao Đồ Long đã vào tay ông, mọi người ai nấy bội phục ông võ công cao cường, ông còn muốn gì nữa?Tạ Tốn nói:- Liên quan đến thanh đao Đồ Long này, có mấy câu cố lão tương truyền, cô có biết không?Ân Tố Tố đáp:- Có nghe nói qua.
10 Trời xanh se một chữ duyên,Thiên Thai trước mặt, Đào Nguyên trong lòng. Theo chàng phận gái chữ tòng,Nguyện rằng sống chết sẽ cùng bên nhau. Trương Thúy Sơn tay trái vung ngân câu ra, móc vào băng sơn, mượn sức nhảy về, nghĩ bụng Ân Tố Tố ắt đã bị rơi vào tay Tạ Tốn, không ngờ dưới ánh trăng lạnh, chỉ thấy Tạ Tốn hai tay ôm mắt, rên rỉ còn Ân Tố Tố đang nằm phục trên mặt băng.
11 Thắm thoát mười năm qua,Tha hương nay về nhà. Oán ân đâu đà dứt,Huynh đệ nay đành xa. Tạ Tốn chậm rãi nói:- Tình cảnh buổi tối hôm đó, đến nay ta vẫn còn nhớ thật rõ ràng.
12 Thắm thoát mười năm qua,Tha hương nay về nhà. Oán ân đâu đà dứt,Huynh đệ nay đành xa. Tạ Tốn nghĩ thầm: ?Ba người này đối với ta tình sâu nghĩa nặng, nếu nói họ bỏ ta mà đi thì e có nói đến rã lưỡi, cũng không xong.
13 Anh em nay được buổi tao phùng,Tụ họp trong vui đã chứa buồn. Vừa hết sinh ly nay tử biệt,Để lại trong ai mối hận lòng. Một lúc sau, có sáu bảy người của hai phái Không Động và phái Nga Mi lên thuyền, chào hỏi Du Liên Châu, Tây Hoa Tử, Vệ Tứ Nương.
14 Con ngựa tên Nguyên binh đó đang cỡi cũng không chịu nổi phản chấn của chưởng Du Liên Châu, hai chân trước khuỵu xuống. Tên quân Nguyên ôm Vô Kỵ thuận thế phóng luôn về phía trước, tiếp theo thi triển khinh công, chỉ chớp mắt đã chạy hơn một chục trượng.
15 Trăm năm tiệc thọ ai ngờ được,Tan gan nát ruột cũng đành thôi. Mấy ngày sau đã đến ngày mồng tám tháng tư. Trương Tam Phong nghĩ đến ngày mai là ngày mình được đúng một trăm tuổi, các học trò ắt hẳn sẽ làm rầm rộ, tuy Du Đại Nham tàn phế, Trương Thúy Sơn mất tích, dường như mỹ trung bất túc[1], nhưng trong đời sống đến một trăm năm, quả thật rất hiếm, lại mới bế quan nghĩ ngợi về môn Thái Cực Công đến mức tinh áo cao thâm, từ nay phái Võ Đương sẽ ngày càng sáng chói trong võ lâm, không kém gì phái Thiếu Lâm do Đạt Ma tổ sư truyền từ Thiên Trúc sang.
16 Tống Viễn Kiều nói:- Việc này tất cả anh em mình cùng quyết định, đừng ai nói ra, mỗi người viết một cái tên trong lòng bàn tay, để xem coi là ai. Mạc Thanh Cốc nói:- Hay lắm.
17 Đàn bà hồ đã mấy tay,Một lời gươm giáo rung cây gẫy cành. Trương Tam Phong dắt Vô Kỵ xuống khỏi núi Thiếu Thất, nghĩ bụng tính mệnh của thằng nhỏ không kéo dài được lâu, cũng không còn cách nào để trị bệnh nên nói chuyện vui cho nó nghe để giải sầu.
18 đây nhưng nghiệp chưa tròn,Hoa Đà, Biển Thước cũng còn bó tay. Hồ Thanh Ngưu vừa cầm cổ tay Trương Vô Kỵ, thấy mạch của thằng nhỏ đập rất lạ lùng, không khỏi kinh hãi, vội ngưng thần xem xét, nghĩ thầm: "Hàn độc thằng bé này bị trúng thật là cổ quái, không lẽ Huyền Minh thần chưởng chăng? Chưởng pháp này thất truyền đã lâu, trên đời này đâu còn ai biết sử dụng".
19 Trương Vô Kỵ quay đầu lại, thấy người nói câu đó chính là gã hói đầu Thánh Thủ Già Lam Giản Tiệp của phái Không Động. Trên đầu y không còn một sợi tóc nào, thoạt tiên Trương Vô Kỵ tưởng y trời sinh đầu hói, sau mới biết y bị người ta bôi một loại thuốc độc lên, đầu tóc rụng sạch, độc dược còn đang ăn xuống, e rằng chỉ vài ngày nữa lan tới tận óc, không khỏi điên cuồng.
20 Chính tà hai ngả duyên thành tội,Thân đã trao rồi, hạt máu rơi. Trương Vô Kỵ thấy đó là một người đàn bà, lạ lùng không sao kể xiết, hỏi:- Bà. . . bà là ai?Người đàn bà đó lưng trúng trọng thủ của phái Nga Mi, đau đến mặt mày tái mét, không nói được.