21 Kỷ Hiểu Phù quì đó không dám đứng dậy, nghe thấy Đinh Mẫn Quân đứng phía sau sư phụ cười nhạt một tiếng, biết là vị sư tỉ này nói xấu nàng rất nhiều, lưng không khỏi toát mồ hôi lạnh.
22 Mang danh chính phái ai người,Làm ơn trả oán như loài sói lang. Hai đứa đi hơn nửa ngày mới ra khỏi Hồ Điệp Cốc, Dương Bất Hối chân nhỏ bước ngắn không còn đi nổi nữa.
23 Định giơ tay nắm Trương Vô Kỵ, nhưng y đã rút kim ra, trên mặt cô năm không thấy có huyết dịch hay nước chảy. Năm ngón tay Hà Thái Xung còn cách lưng Trương Vô Kỵ chừng nửa thước vội ngừng lại, thấy y cầm kim lên mũi ngửi, rồi gật gật đầu.
24 Sông sâu còn có kẻ dò,Lòng người nham hiểm ai đo cho cùng[1]. Trời mưa bong bóng phập phồng, Trăm mưu nghìn kế cũng không ra gì. Trương Vô Kỵ và Dương Bất Hối hai đứa đi chung với nhau cả vạn dặm sang Tây Vực, như hình với bóng, đột nhiên chia tay, không khỏi bàng hoàng trống trải, nhưng nghĩ lại không phụ tấm lòng ủy thác của Kỷ Hiểu Phù, đưa cô bé đến đưa tận tay Dương Tiêu, cũng thấy an ủi.
25 Trương Vô Kỵ vội vàng rửa mặt qua loa, Chu Cửu Chân chải đầu cho y, rồi cả hai cùng đến thư phòng của Chu Trường Linh. Cái trang viện này vốn dĩ có đến bảy tám chục tì bộc, bây giờ không còn một bóng người.
26 Đau lòng nát cả con tim,Vào nơi tử địa ta tìm đường sinh. Trương Vô Kỵ tiếp tục bò vào trong cái hang hẹp đó thêm vài trượng nữa, thấy trước mắt càng lúc càng sáng thêm, bò thêm một đoạn, đột nhiên ánh sáng chói lòa chiếu vào mặt.
27 Trương Vô Kỵ nhìn cái cử chỉ của cô ta, liền nhớ tới khi còn ở Băng Hỏa đảo mẹ mình nói chuyện đùa với cha, mỗi khi lỡ lời cũng có dáng diệu như thế, bỗng thấy cô gái xấu xí này thanh nhã dễ thương, phong thái tự nhiên, không còn gì khó coi nữa.
28 Cười vang trần thế khinh dời đổi,Khóc vọng âm cung chuyển đất trời. Trương Vô Kỵ và cô gái kia cùng nhìn về phía đông bắc, lúc này trời đã hừng sáng, thấy một bóng người màu lục phơi phới trên mặt tuyết chạy tới, đến cách khoảng mươi trượng, nhìn rõ là một cô gái mặc áo màu xanh nhạt.
29 Ngay lúc đó, từ xa truyền tới một giọng già nua:- Chu cô nương của phái Nga Mi có làm gì chúng bay đâu?Châu Nhi sợ hãi nhảy nhổm lên, hạ giọng nói:- Diệt Tuyệt sư thái đó.
30 Dù người hung ác tới đâuMiễn sau chứng khí ta sâu đủ rồi. Hôm sau đoàn người tiếp tục đi về hướng tây, đến hơn một trăm dặm thì đã chính ngọ, mặt trời chói chang chiếu ngay trên đỉnh đầu, tuy đang vào mùa đông mà cũng thấy nóng nực.
31 - Sư thái, vãn bối xả mệnh bồi quân tử, lại xin chịu một chưởng nữa. Diệt Tuyệt sư thái thấy chàng chỉ ngồi xếp bằng một lát, lập tức tinh thần rạng rỡ, nghĩ thầm: "Gã tiểu tử này nội lực hồn hậu như thế, quả thật tà môn" liền nói:- Ngươi sao không ra tay đánh lại ta, ai bảo ngươi chỉ chịu đòn mà không hoàn thủ?Trương Vô Kỵ nói:- Một chút công phu thô lậu của vãn bối, có đến chéo áo của sư thái cũng không động tới được, nói gì trả đòn?Diệt Tuyệt sư thái nói:- Ngươi biết thân biết phận thế sao không sớm tránh ra.
32 Bọ ngựa định bắt ve sầu,Ngờ đâu chim sẻ ở sau đang rình. Trương Vô Kỵ lại bị người nọ xách lên nhảy lên cao một lần nữa, bỗng nghe từ xa có người gọi:- Thuyết Bất Đắc, sao giờ này ngươi mới đến?Người đang vác Trương Vô Kỵ trả lời:- Trên đường ta gặp một chuyện nhỏ.
33 Bảy người bàn bạc một hồi, Bành hòa thượng nói:- Quang Minh hữu sứ và Tử Sam Long Vương không biết nơi đâu, Kim Mao Sư Vương sống chết thế nào cũng khó đoán biết, ba người đó mình không bàn tới nữa.
34 Thuyết Bất Đắc buồn bã nói:- Bành hòa thượng, bọn mình suy tính lập tâm mong đuổi được Mông Cổ Thát tử, biết đâu rằng rồi sau cùng cũng chỉ trắng tay.
35 Dù cho dị mộng đồng sàng,Thác đi hai nắm xương tàn bên nhau. Trương Vô Kỵ đi theo cô gái chưa được mấy bước, đã đến trước giường. Con a hoàn vén trướng lên, chui vào bên trong, nhưng vẫn cầm tay Trương Vô Kỵ không chịu buông ra.
36 Trương Vô Kỵ đi đến bên bờ đá, nhìn chung quanh, thì ra đang ở giữa lưng chừng một chỏm núi. Khi trước chàng bị Thuyết Bất Đắc bỏ vào trong túi vải vác chạy lên Quang Minh Đính, thành thử không nhận ra địa thế, chẳng biết mình đang ở nơi đâu.
37 Thù hận hai đàng sao hóa giải,Bên cha bên mẹ biết theo ai?Một thân cam chịu sáu môn phái,Vô Kỵ tên chàng quả chẳng sai. Tông Duy Hiệp thấy Trương Vô Kỵ bắt rồi lại thả Viên Âm, công việc nặng nề như thế mà xem thật nhẹ nhàng, không khỏi cực kỳ kinh dị, nhưng thân đã bước ra sân đấu, lẽ nào tỏ ra hèn kém thoái lui? Y liền lớn tiếng nói:- Họ Tăng kia, ngươi hung hăng ra đây, quả thực do ai sai khiến?Trương Vô Kỵ đáp:- Tôi chỉ mong lục phái cùng Minh giáo ngưng chiến làm hòa với nhau, chứ chẳng có ai sai khiến cả.
38 Tiên Vu Thông quát lên:- Tiểu tặc, để cho ngươi biết tuyệt nghệ của phái Hoa Sơn Ưng Xà Sinh Tử Bác lợi hại như thế nào. Nói xong y nhảy tới trước, năm ngón tay trái vung ra chộp vào huyệt Uyên Dịch nơi nách Trương Vô Kỵ.
39 Oán thù càng kết càng chồng,Lửa mê muốn dập từ lòng đi ra. Diệt Tuyệt sư thái, chưởng môn của phái Nga Mi nói với các đệ tử:- Thanh niên này võ công cực kỳ quái dị nhưng hai phái Hoa Sơn, Côn Lôn đã kiềm chế được y, khiến y bị bó chân bó tay.
40 Từ khi chàng dự tính kết thân với Kỷ Hiểu Phù, mỗi khi luyện võ có chút thì giờ thong thả, trong đầu lại êm đềm tơ tưởng đến hình ảnh yêu kiều của người vị hôn thê.