61 Chung Nam núi cũ,Hậu duệ Dương gia. Nếu không lặn lội từ xa,Biết đâu đầu não chính là kẻ gian. Trương Vô Kỵ đi dắt hai con ngựa lại, cùng Triệu Mẫn chạy vào quan nội.
62 Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: ?Vị Truyền Công trưởng lão này võ công đã cao, lại có lòng trượng nghĩa, so với tên gian xảo Trần Hữu Lượng kia quả có khác xa?.
63 Hai cô tranh lấy một chàng,Chữ tình chữ hiếu biết đàng nào hơn?Trương Vô Kỵ, Chu Chỉ Nhược và Hàn Lâm Nhi ba người cưỡi ba con ngựa do đại tài chủ tặng, thẳng đường rong ruổi về phía nam.
64 Bành Oánh Ngọc nói:- Bụng dạ giáo chủ dĩ nhiên không phải như người thường, nhưng có điều đến lúc đó, hoàng bào khoác lên người, giáo chủ có muốn từ chối cũng không được.
65 Chẳng qua một chút danh hờ,Ngoài thì báo oán trong chờ lên ngôi. Máu đào thấm đất bao người,Thiếu Lâm trường hận một đời bỏ đi. Chưởng của Lộc Trượng Khách đánh lén Trương Vô Kỵ đúng ngay lúc chàng phải dùng toàn lực chống đỡ nội kình của mười tám tên phiên tăng liên thủ ở đằng trước, thành thử phía sau không có hộ thể thần công che chở.
66 - Sao Tần lão ngũ lại gọi là Đồ Sư Anh Hùng Hội là sao?Thọ Nam Sơn mặt dương dương nói:- Trương gia không biết chứ sư phụ chúng tôi bắt được một nhân vật danh tiếng lừng lẫy, tên là Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn.
67 Bao giờ ma chướng lặng,Tâm thanh tĩnh vô duyên. Một niệm oan nghiệt trổi,Vòng Kim Cương triền miên. Dưới cơn mưa như trút, số người canh gác trên mái nhà và các nơi đều giảm đi nhiều.
68 Trương Vô Kỵ cũng lo chuyện đó, hỏi lại:- Em xem có thể như thế chăng?Triệu Mẫn đáp:- Chỉ mong đừng xảy ra như vậy. Hai người vừa đi vừa truyện trò đã đến trước nhà vợ chồng họ Đỗ.
69 Ra tay nhiếp phục quần hùng,Khách mày râu há sánh cùng nữ nhi. Bấm đốt ngón tay thoáng đã đến ngày tết Đoan Dương, Trương Vô Kỵ tất lãnh quần hào Minh Giáo đến chùa Thiếu Lâm.
70 Chu Điên đứng bên cạnh nghe hai người nói nhỏ với nhau, nhịn không nổi xen vào:- Quận chúa nương nương, cô cũng thật là lắm mưu nhiều kế, ta xem có kém gì Viên Chân đâu.
71 Dao đồ tể bỏ xuống,Vạn ác đều tiêu tan. Bờ mê và bến giác,Cách nhau chỉ một gang. Trên quảng trường tiếng người im lặng dần, lão tăng trong Đạt Ma Đường đứng sau lưng Không Trí lại dõng dạc nói:- Chúng ta cứ theo đúng qui củ các vị anh hùng đã định ra, bắt đầu tỉ võ.
72 Trương Vô Kỵ đáp:- Một mạng đổi một mạng, mong cô nới tay cho nghĩa phụ tôi. Chu Chỉ Nhược chỉ vào nội đường, thản nhiên nói:- Y ở trong đó. Trương Vô Kỵ đi tới cửa phòng, thấy bên trong tối đen như mực, không đèn lửa gì vội cầm cây nến đi vào bên trong.
73 Ai ngờ tay áo nuôi ong,Biết người biết mặt biết lòng được sao?Sông sâu còn có kẻ đào,Lòng người thay đổi dây nào buộc đây?rương Vô Kỵ cầm tay Tạ Tốn, đang tính sánh vai bước ra, Tạ Tốn bỗng nói:- Khoan đã!Ông ta chỉ vào một lão tăng trong đám sư chùa Thiếu Lâm kêu lên:- Thành Côn! Ngươi mau ra đây, trước mặt anh hùng thiên hạ, nói tất cả tiền nhân hậu quả cho mọi người nghe xem nào.
74 Trương Vô Kỵ nói:- Việc dụng binh quả không phải là sở trường của tại hạ, xin các vị suy cử người hiền năng khác thì hơn. Chàng còn đang khiêm tốn nhường người khác, bỗng từ chân núi tiếng người kêu la, hai nhà sư Thiếu Lâm chạy vào đại điện báo cáo:- Khải bẩm phương trượng, quân Mông Cổ đang đánh lên.
75 Trương lang nào phải Trương lang,Người xưa em nhớ chẳng màng người nay. Có thì có tự mảy may,Không thì cả thế gian này cũng không. [1]Sáng hôm sau Trương Vô Kỵ tỉnh dậy nhảy lên trên cây cao nhìn ra thấy dưới chân núi quân địch cờ quạt phất phới, người ngựa chạy qua chạy lại, trong quân tiếng tù và nổi lên đây đó, quả đang điều binh khiển tướng rất là gấp rút.
76 Trương Vô Kỵ nghe nàng nói thật chân thành, lòng hơi cảm động, biết nàng có nhiều điều khó khăn, bao nhiêu những chuyện tàn độc đều do tuân hành di mệnh Diệt Tuyệt sư thái mà làm, nay thấy nàng sợ hãi đến độ lại càng thương xót hơn.