1 Vào tiết trời cuối thu mưa bay lả tả, không khí bắt đầu se lạnh, ngoài trời tuyết phủ đầy một màu trắng xóa. Trong lúc đó ở sâu trong thạch động, Đường Luân mở gói hành trang của Thiên Độc Nhất Phẩm, tìm được một lọ thuốc màu tím.
2 Trong lòng chàng kinh sợ vô hồi, nhưng ngoài mặt giả vờ cứng cỏi, cau mày dồn hết tâm tư, ý chí sẵn sàng nghênh địch. Đồng thời chàng sẽ lén tuốt thanh gươm Hỏa Long thần kiếm ra khỏi vỏ, chĩa mũi về phía trước, sẵn sàng chuẩn bị, hễ chiếc bóng đen kia quay đầu trở lại thì lập tức trỗi dậy tấn công, đặt đối phương vào tình trạng sấm sét chẳng kịp bưng tai.
3 Trong chớp mắt, cả tửu lầu thảy đều nhốn nháo. Tửu khách đổ dồn cặp mắt kinh dị nhìn về phía Đường Luân. Ánh mắt của chàng tiếp xúc với mấy mươi luồng nhỡn tuyến đó khiến chàng bất giác giựt mình, và tức khắc lấy ngay lại sự bình tĩnh.
4 Đường Luân ngửa mặt nhìn lên thiên hạ thân hình của lão sà xuống như bay. . . Nhanh như chớp, Đường Luân lăn tròn ra ngoài hơn một trượng, đồng thời tuốt gươm ra khỏi vỏ.
5 Nguồn nội lực của Ma Đại Nhân nhả ra như thác đổ trên nguồn, đánh bay chiếc khăn bịt đầu của Đường Luân. Lách khỏi đường võ này trong đường tơ kẽ tóc, Đường Luân kẹp chặt Lưu Bất Cùng lẫn vào trong một ngõ tối âm u.
6 Chính vào trong giờ phút nguy nan đó, Đường Luân bỗng sực nhớ tới sư phụ của mình có dặn. - Nếu gă trường hợp tâm can như thiêu đốt thì không nên đè nén, mà phải cử động liên hồi, mới tránh khỏi tai họa.
7 Một vầng trăng lạnh treo lơ lửng giữa từng không tỏa ánh sáng bàng bạc khắp ngàn cây nội cỏ. Từng cơn gió biển nhè nhẹ thổi tới, mang đến cho người ta một cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái.
8 Đường Luân muốn trổ một đòn Thất Tinh bộ để bắn lùi. . . nào ngờ một luồng sức mạnh lạnh lùng bọc lấy toàn thân, làm cho chàng tứ chi rũ rượi. . . Chàng cảm thấy mình không thể làm cho người ngọc thất vọng, dù phải hy sinh tính mạng cũng cam.
9 Khi mọi người trên bãi biển đi tản mát khắp mọi nơi rồi, Đường Luân và Bích Cơ mới đưa mắt nhìn nhau. Chàng thở hắt một hơi nhẹ nhõm, thình lình. . . Bích Cơ như một cánh bướm bay vù tới, nhảy vọt vào lòng của Đường Luân, nước mắt ràn rụa, nàng thủ thỉ :- Đường.
10 Quay phắt đầu lại, Đường Luân thấy hai chiếc bóng trắng mờ mở thế gọng kềm tấn công tả hữu. Chàng nạt lên một tiếng thanh tao, xử một thế Thiên Tằng Lăng, nhào lộn ra phía sau ba trượng, chân vừa chấm đất thì mũi Hỏa Long thần kiếm bám đầy bùn đen đã chỉ ngay vào mặt của hai gã ấy :- Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!Thanh Hỏa Long thần kiếm lồng lên như rồng thiêng ra biển, đâm vào nách của người đứng bên tả.
11 Nhưng bà ta lại gượng cười chua chát :- Thôi, chúng ta bất tất phải nói dài dòng. Thật ra giữa ta và mi có vài chỗ giống nhau phải không?Ngừng lại một chút, bà ta lại kể lể :- Cái vẻ sắc nước hương trời dễ làm cho đàn ông say đắm kia hai mươi năm về trước thì Kim Ngọc Kỳ Hương này cũng chẳng kém sút ngươi.
12 Thật không ngoài sự ước đoán, tàn thêm nửa nén hương nữa thì thời cơ đã đến. Sáu nàng tỳ nữ cắt hai người thị vệ ra làm một khối, quyết dùng cái thế nhiều người để đè bẹp đối phương.
13 Sóng yên biển lặng. Thuyền của Đường Luân đi vùn vụt, chàng nhắm thẳng về phía Thiên La Nham trực chỉ. Cuối chân trời, những hòn đảo xanh tươi hiện ra trên mặt biển phẳng lì, bao trùm một bầu không khí đầy dẫy bí mật.
14 Đường Luân thét lên một tiếng vang trời. - Khoan!Đoạn loang gươm một vòng thủ thế. Lão Cửu thấy vậy thu tay trở về, còn lão Lục thì nở một nụ cười nham hiểm, ồ ề nói :- Thằng Họ Đường kia, muốn hàng thì hãy hàng cho sớm.
15 Ngắm nhìn vùng nước xoáy chảy ào ạt không ngừng, Nga Mi Nữ dường như xúc động tâm tình mãnh liệt. Bà đưa tay lên sờ gương mặt ngọc mang đầy tì vết của mình mà bàng hoàng ngớ ngẩn.
16 Đó là những người vai mang trường kiếm. Có một lão đầu râu tóc bạc, đôi mắt của lão hào quang sáng rực, mình mặc một chiếc áo gấm cực kỳ trang nhã, thái độ thật là sang trọng.
17 Kim Lăng Thiên thấy Khang Huệ chăm sóc đến Đường Luân từng ly từng tí, một mối căm hờn ghen tức lại tràn ngập cõi lòng. . . Hắn ân hận lắm, ân hận vì ban nãy đã ra tay cản trở gã thư sinh áo đen kia, cứu Đường Luân thoát chết.
18 Thằng Tiểu Ngũ tung tăng nhảy nhót reo hò ầm ĩ. - Đại thúc thắng trận! Đại thúc thắng trận!Khang Huệ cũng vui cười tíu tít, sắc mặt nàng tươi như hoa mới nở.
19 Đây nói về phía Đường Luân, chàng đang ra sức lôi bè đi về phía trước, ba bề bốn bên sóng, gió ào ạt. Khang Huệ kêu chết luôn mồm, khóc than nức nở. .
20 Từng đợt sóng. . . từng đợt sóng ào ạt đổ xô tới như thành nghiêng, như núi sụp. Đường Luân không còn sức lực nào để chống cự với những lượn sóng thần đó nữa, mắt hoa đầu váng.